Ưu Vô Song nghe thấy tiếng Vân Nhi, quay người lại, khi nàng nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, biểu tình khẽ sững sờ, nhưng mà nàng rất nhanh tựa như không có việc gì xảy ra nói với Vân Nhi: “còn sững ra đó làm gì? Không mau về đây giúp?”
Nói rồi, nàng càng phảng phất như không nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, quay người đi vào trong tiệm, tuy nhiên, Niệm Nhi được Vân Nhi ôm trong lòng đột nhiên đưa cánh tay bụ bẫm ra, ni nô nói: “mami, bế bế……”
Tiểu tử này, thật không coi tình hình bây giờ mà! Ưu Vô Song liếc mắt, tức giận nói: “không có thời gian bế!”
Và kết cục của câu nói này, là tiếng khóc của Niệm Nhi.
Nếu như thường này, khi Niệm Nhi khóc, Ưu Vô Song tuyệt đối đau lòng vô cùng, vì dù sao đó cũng là bảo bối nàng cực khổ mang thai mười tháng mới sinh ra, nhưng bây giờ, nàng thật sự không có tâm trạng lo cho Niệm Nhi, ánh mắt dính người của Lãnh Như Tuyết khiến nàng mất đi kiên nhẫn. Chỉ muốn nhanh chóng trốn đi.
Ưu Vô Song quyết tâm đầu cũng không quay lại trở vào bố trang.
Vân Nhi cũng gượng gạo liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, nhanh chóng dỗ Niệm Nhi, đi về phía bố trang.
Lãnh Như Tuyết ngẩn người đứng trước của bố trang, không nhúc nhích.
Thiếu nữ mĩ mạo theo đến hiếu kì nhìn cảnh trước mắt, có chút ngờ hoặc hỏi: “Tuyết, họ là ai? Huynh quen biết họ sao?”
Sự kích động trên mặt Lãnh Như Tuyết dần dần bình tĩnh lại, hắn liếc nhìn thiếu nữ mĩ mạo ấy, lãnh đạm nói: “Mạc Nhã, ngươi hãy về trước đi!”
Nói rồi, hắn lớn bước đi về phía bố trang, năm năm không gặp, khó khăn lắm mới tìm được nàng, nàng giả vờ không quen biết hắn sao? Được lắm! Xem ra, nàng đã quên hắn rồi, nhưng mà không sao, hắn sẽ khiến nàng nhớ lại thôi!
Nữ tử mĩ mạo tên Mạc Nhã ấy nhìn theo bóng người Lãnh Như Tuyết, bất mãn dậm chân, gọi: “Tuyết, sao huynh có thể bỏ muội một mình đi về? Muội mặc kệ, muội không về!”
Nói rồi, chạy bước nhỏ theo sau Lãnh Như Tuyết, đưa tay quàng lấy tay hắn.
Lãnh Như Tuyết bất động thanh sắc rút tay mình lại, lãnh đạm nhìn Mạc Nhã, nói: “tùy ngươi!”
Và cảnh này, đúng lúc rơi vào mắt của Ưu Vô Song đang ôm Niệm Nhi đứng ở quầy, trên mặt nàng không biểu tình gì, nhưng khi gặp lại Lãnh Như Tuyết lần nữa, lòng nàng lại không bình tĩnh như bề ngoài.
Năm ấy khi nàng đưa Vân Nhi cùng Tiêu Tịch rời khỏi nhà Lưu đại má, liền được biết Lãnh Như Tuyết đang tìm nàng, nhưng mà khi ấy nàng đang nổi giận, nghĩ tới Liên Đường, liền hạ quyết tâm, cùng Tiêu Tịch trở về Quân sơn.
Tuy nhiên, người của Lãnh Như Băng lại truy đuổi đến Quân sơn, nàng bất đắc dĩ, mới trở về kinh thành, tuy Lãnh Như Tuyết ở kinh thành, nhưng có một câu nói không sai, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, Lãnh Như Tuyết tìm kiếm nàng khắp thế giới, nhưng làm sao cũng không ngờ, nàng chính là ở kinh thành!”
Quả nhiên, trong kinh thành, không gặp được người tìm kiếm nàng, còn nàng, sau khi hạ sinh Niệm Nhi, vì duy trì sinh kế, cùng Vân Nhi mở một nhà bố trang, trong năm năm này, ngày tháng nàng qua xem như bình lặng, và Tiêu Tịch cũng luôn bồi bên cạnh nàng.
Năm năm nay, nàng nghe được vô số tin tức liên quan đến hắn, nàng biết hắn đã đến biên giới, cũng biết hắn không ở bên Liên Đường, sau khi Niệm Nhi ra đời, Tiêu Tịch cũng từng khuyên nàng, bảo nàng trở về, nhưng nàng không thể nào tha thứ cho sự không tin tưởng khi ấy của hắn!
Lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết bước vào, Ưu Vô Song ôm lấy Niệm Nhi, gượng cười nói: “nhị vị khách quan, xin hỏi các người là muốn mua vải? Hay là may y phục?”
Mâu đen sắc bén của Lãnh Như Tuyết nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, từng bước từng bước đến trước mặt nàng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng, qua một lúc sau, mới khàn giọng nói: “Song Nhi, Niệm Nhi là con của ta đúng không?”
Tim Ưu Vô Song bỗng giật thót, biểu tình trên mặt không thay đổi mà cười nói: “vị khách quan này, người nhận nhầm người rồi, còn nữa, nếu như người không mua đồ thì xin hãy rời khỏi, tiệm làm ăn nhỏ này không chịu được sự hành hạ của khách quan.”
Nhìn nụ cười giả tạo của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết thua cuộc siết chặt hai tay, trầm giọng nói: “Song Nhi, nàng vẫn còn giận ta sao?”
Tuy nhiên, Ưu Vô Song còn chưa trả lời, Niệm Nhi lại đột nhiên cười gọi: “cha cha, cha cha bế.”
Lãnh Như Tuyết nhìn theo ánh mắt của Niệm Nhi, chỉ thấy Tiêu Tịch đứng sau lưng hắn, lòng hắn, bất giác trầm xuống: “Tiêu Tịch?”
Tiêu Tịch chỉ khẽ gật đầu với hắn, sau đó nhìn Niệm Nhi được Ưu Vô Song ôm trong lòng, nở nụ cười sủng ái, sau đó đi đến bên cạnh Ưu Vô Song, ôm Niệm Nhi vào lòng.
Niệm Nhi nhìn thấy Tiêu Tịch hiển nhiên rất vui, cơ thể nhỏ chui rúc vào lòng Tiêu Tịch, không ngừng cười gọi: “cha cha………..cha cha bế bế………….”
Nhìn Tiêu Tịch thân mật vô cùng với Niệm Nhi, còn có cảnh họ đứng cùng nhau, Lãnh Như Tuyết đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, một cảm giác đau đớn vô cớ đột nhiên dần dần tràn ngập lòng hắn, hắn không cho rằng Niệm Nhi là con của Tiêu Tịch, nhưng mà nhìn thấy hài tử mình gọi người khác là cha trước mặt mình, cảm giác này thật sự là khiến hắn rất khó chịu!
Còn có một điều, khiến lòng hắn càng khó chịu hơn, Niệm Nhi cư nhiên gọi Tiêu Tịch là cha, vậy thì, Song Nhi có phải đã thành thân với Tiêu Tịch?
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết bất giác nhói đau, loạng choạng lùi sau vài bước, đau khổ nhìn Ưu Vô Song nói: “Song Nhi………nàng và Tiêu Tịch……có phải là…….?”
Ưu Vô Song không trả lời Lãnh Như Tuyết, mà chỉ ôn nhu nhìn Tiêu Tịch nói: “phu quân, tiểu thư Trương gia đặt bộ y phục còn chưa làm xong, thϊếp vào trong giúp Vân Nhi đây!”