Chương 243: Xua đuổi

Nói rồi, Lí ma ma quay đầu quát hai tên lính đứng sau lưng: “còn không mau thu dọn đồ thay cho Liên cô nương?”

Nghe lệnh của Lí ma ma, mấy lính canh đứng sau lưng bà ta liền tựa như sói như cọp lục tung cả tẩm thất, không chút để Liên Đường trong mắt.

Liên Đường sắc mặt trắng bệch, ả cắn chặt đôi môi, căm hận nhìn Lí ma ma, hét: “hay cho mụ yêu bà ngươi, ngươi muốn cùng Lãnh Như Phong đuổi ta ra khỏi phủ sao? Tuyết Nhi tuyệt đối không để các ngươi làm như vậy, ngươi đợi đấy, ta đi tìm Tuyết Nhi!”

Nói rồi, Liên Đường lớn bước đi ra khỏi cửa tẩm thất.

Còn Lí ma ma nhìn hành động của Liên Đường, cười lạnh lùng, nói: “Liên Đường cô nương, lão nô khuyên cô nương vẫn là đừng phí tâm cơ nữa, đây chính là lệnh của vương gia, không chút liên quan đến lục vương gia! Hơn nữa, bây giờ vương gia sẽ không gặp cô nương, cô nương hãy ngoan ngoãn thu dọn đồ, dọn đến biệt viện khác đi!”

Lời của Lí ma ma, khiến bước chân Liên Đường khẽ dừng lại, ả đột nhiên quay người, sau đó huơ tay tát mạnh Lí ma ma bạt tay, hét: “ngươi câm miệng, Tuyết Nhi yêu ta như vậy, sao có thể đối xử với ta như thế? Nhất định là cẩu-nô-tài các người giở trò, ngươi hãy đợi đó, ta nhất định bảo Tuyết Nhi đòi lại công đạo cho ta!”

Lí ma ma bị Liên Đường tát một bạt tay, thẹn quá hóa giận, chỉ thấy bà ta căm hận tát mạnh lại Liên Đường bạt tay, căm giận nói: “tiện nhân ngươi, ngươi dám đánh ta? Ngươi tưởng rằng nếu không phải là ta, ngươi có thể dễ dàng đuổi Ưu Vô Song khỏi phủ vậy sao? Lão nô vốn dĩ còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, hứ, ai ngờ tiện nhân ngươi đấu không thắng được cả một người đã mất tích! Lão nô thật là có mắt như mù mà!”

Liên Đường bị Lí ma ma tát một bạt tay, vì không chịu được lực đánh của Lí ma ma, người ngã mạnh xuống đất. Khóe miệng, còn từ từ chảy ra một tia máu.

Nhìn thấy Liên Đường ngã xuống đất, Hồng Nhi thét lên, vội vàng dìu Liên Đường dậy, tức giận nói với Lí ma ma: “Lí ma ma, ngươi dám đánh tiểu thư nhà ta? Không sợ vương gia trị tội ngươi sao?”

Lí ma ma cười lạnh một tiếng, nói: “ngươi tưởng tiểu thư nhà ngươi còn là báu vật trong lòng vương gia sao? Bây giờ, tiện nhân này không là cái gì trong mắt vương gia cả! Khi ấy, tiện nhân này cố ý tự mình té ngã, hãm hại Ưu Vô Song, có người nhìn thấy rõ ràng, nếu như ta nói chuyện này ra, không biết vương gia sẽ đối xử thế nào với tiện nhân này?”

Gò má Liên Đường đỏ ửng, tóc rối tung, nhìn cực kì thảm bại, ả phẫn nộ nhìn Lí ma ma, hét: “ngươi nói bậy! Ngươi dựa vào đâu nói ta hãm hại ả?”

Lí ma ma cười âm hiểm, nói: “tiện nhân, ngươi tưởng rằng việc này ngươi làm mà không ai biết sao? Ngươi đừng quên, ở Vô Trần điện, có người của Lí ma ma ta, hôm ấy, tất cả hạ nhân đều nhìn thấy ngươi tự mình ngã, người cố ý ngã trước mặt vương gia, để vương gia tận mắt nhìn thấy cảnh giả Ưu Vô Song đẩy ngươi ngã, ngươi cho rằng ngươi gạt được vương gia thì có thể gạt được tất cả mọi người sao? Lão nương nói cho ngươi biết, khi ấy lão nương không vạch trần ngươi, chỉ là vì muốn mượn tay ngươi đuổi Ưu Vô Song ra khỏi phủ, trong mắt lão nương, ngươi không là cái gì cả!”

Liên Đường nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Lí ma ma, hận đến nghiến răng, ả tức quá hóa cười, hét: “vậy thì đã sao? Dù ngươi biết ta cố ý hãm hại nữ nhân kia thì đã sao? Ngươi cho rằng Tuyết Nhi sẽ tin lời một nô tài như ngươi sao?”

Nụ cười trên mặt Lí ma ma không thay đổi, âm hiểm nói: “ngươi yên tâm, những việc này, ta tự khắc không nói với vương gia, nói cho cùng, Ưu Vô Song đã rời khỏi vương phủ, cho nên, ta khuyên ngươi đừng mơ tưởng trở thành vương phi, hoa tàn liễu bại như ngươi không xứng trở thành vương phi của vương gia ta!”

Nói rồi, Lí ma ma quay đầu quát những tên lính đã thu dọn không ít: “thu dọn xong còn chờ gì nữa? Còn không mau đưa Liên Đường cô nương ra khỏi phủ?”

Liên Đường căm hận nhìn Lí ma ma, hai tay siết chặt lại, hét lên: “đám nô tài các ngươi, mau cút cho ta, ta không đi, ta sẽ không để các ngươi như ý…………”

Lí ma ma sắc trầm xa sầm, lạnh lùng nhìn Liên Đường quát: “ngươi đâu, mau lôi ả ra ngoài!”

Hai tên lính nghe thấy lời của Lí ma ma, liền đẩy Hồn Nhi ra, sau đó một trái một phải, kẹp lấy Liên Đường lôi ra ngoài tẩm thất.

Liên Đường gào thét, cố hết sức vùng vẫy, nhưng, cơ thể nữ tử yếu ớt của ả, nào có thể thoát khỏi vòng kìm kẹp của lính canh cơ thể cường tráng?

Tuy nhiên, ra khỏi tẩm thất, hai tên lính ấy bỗng bỏ ả ra, hai gối mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Liên Đường nhìn thấy bóng dáng cao to đứng trong đại đình, bất chấp y phục không chỉnh tề, khóc lóc sa vào người đó: “Tuyết Nhi……..Tuyết Nhi cuối cùng cũng đến rồi…………….”

Lí ma ma theo sau bước khỏi tẩm thất, sau khi nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, sắc mặt phút chốc trắng bệch, nhưng mà, bà ta rất nhanh đã kiên định, hành lễ với Lãnh Như Tuyết: “vương gia.”

Lí ma ma có chút thấp thỏm không yên nhìn Lãnh Như Tuyết, lòng trống đập không ngừng.

Kì thực, bà ta không phải sợ Lãnh Như Tuyết nhìn thấy bà ta đối xử với Liên Đường như vậy, mà là sợ Lãnh Như Tuyết nghe thấy ít nhiều những lời khi nãy của bà ta và Liên Đường, những ngày qua, bà ta đã biết được Ưu Vô Song có vị trí quan trọng thế nào trong lòng Lãnh Như Tuyết, nếu như hắn biết được khi ấy bà ta biết mà không báo, mà giúp Liên Đường hãm hại Ưu Vô Song, vậy thì, dù cho Lãnh Như Tuyết không trừng phạt bà ta, nhưng cũng nhất định đuổi bà ta ra khỏi phủ.