Chương 241: Hồi ức của Liên Đường

Nhìn Cổ Phong và những tiểu thϊếp ấy không chút kiên ngại mắng yêu trước mặt ả, ả đã hối hận, nhưng mà, dù cho ả có hối hận, thì đã không còn kịp nữa, vì điạ vị chính thất của mình, cho nên, ả không thể không bắt đầu đối đầu với những tiểu thϊếp ấy.

Ả lớn lên trong

cung, cộng thêm ả vốn không phải là người lương thiện, cho nên những tiểu thϊếp ấy nào phải đối thủ của ả? Theo từng bước từng bước hãm hại của ả, những tiểu thϊếp cưới về, đến cuối cùng đều bị đuổi khỏi phủ.

Nhưng cho dù như vậy, ả vẫn không thể ngăn cản Cổ Phong tiếp tục nạp thϊếp, do đó, trong những năm nay, này tháng của ả chính là qua đi như vậy, lúc bắt đầu, Cổ Phong còn e dè thân phận chính thất của ả, thỉnh thoảng ban đêm còn đến phòng của ả, nhưng thời gian qua đi, thị thϊếp trong phủ ngày càng nhiều, từng người từng người một càng như hoa như ngọc, Cổ Phong sớm đã bỏ quên người thê tử chính thất già nua này sau đầu.

Ả không cam tâm, oán hận, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì, người đã hai mươi mấy tuổi hơn như ả, nào có thể nào sánh bằng những nữ tử mười mấy tuổi kia?

Trong những ngày tháng bị Cổ Phong lạnh nhạt, ả ngoài đấu đá với những tiểu thϊếp kia ra, trong lòng càng nghĩ nhiều đến Lãnh Như Tuyết, thất vương gia mà năm ấy ả tốn bao công sức quyến rũ.

Vô tình, ả nghe được tin hắn thành thân từ bọn hạ nhân, trong lòng ả rất không thoải mái, nhưng mà về sau, khi ả nghe nói, hắn không thật sự thích vương phi của hắn, thậm chí đã từ vương phi ra khỏi phủ, lòng ả lúc ấy bắt đầu có cách nghĩ không ai biết.

Ả không yêu Cổ Phong, hôn sự của ả và Cổ Phong, vốn dĩ là do

hoàng

thượng đích thân ban hôn, Cổ Phong không thể tự ý từ ả, do đó ả một mực không thể rời khỏi.

Khi ả nghe nói, Lãnh Như Tuyết đích thân đến xin

hoàng

thượng ban chỉ, một lần nữa thành thân với người nữ tử bị hắn từ ấy, ả ăn ngồi không yên, nhưng mà không thể làm gì hơn.

Cuối cùng, trong yến tiệc ở

hoàng

cung, ả gặp được đương kim thái tử phi, nghe nói, đó là muội muội của nữ tử ấy, nhưng mà lời của thái tử phi nói với ả, khiến ả rất kinh ngạc.

Ả ta biết việc trước kia của ả và Lãnh Như Tuyết, cho nên, muốn ả đi ly tán hôn sự của tỉ tỉ ả ta và Lãnh Như Tuyết.

Sự oán hận trong mắt thái tử phi khiến lòng ả vô cớ cảm thấy hoảng sợ, nhưng mà cuối cùng ả cũng đồng ý.

Và chiếu theo kế hoạch của ả ta nói mà hành sự.

Ả bắt đầu cố ý đi gây rắc rối với những tiểu thϊếp mà Cổ Phong sủng ái, thậm chí còn cho người trừng phạt họ. Cố ý đánh đập một tiểu thϊếp đã mang thai đến sảy thai.

Quả nhiên, việc này khiến Cổ Phong nổi giận, trong lúc phẫn nộ, không nể ả là người

hoàng

thượng ban hôn, đưa ả một tấm hưu thư, và cho người đuổi ả khỏi phủ.

Ả cười lạnh rời đi, vốn dĩ, ả là do

hoàng

thượng ban hôn,

hoàng

thượng cũng ban cho ả không ít giá trang, ả hoàn toàn có thể lấy lại giá trang của mình, nhưng mà, ả cái gì cũng không lấy, chỉ đưa a hoàn bồi giá đi cùng ả!

Sau đó dưới sự sắp xếp của thái tử phi, ả cố ý đi tiếp cận Lãnh Như Tuyết, trong khi ả gặp lại hắn lần nữa, tim của ả, đã phút chốc bị hắn cướp đi, nếu như nói năm ấy Lãnh Như Tuyết chỉ là một đứa trẻ con, vậy thì nay, hắn đã là một nam nhân đích thật, là một nam nhân đủ để ả dựa dẫm!

Cơ hồ nghĩ cũng không nghĩ, ngay giờ khắc ấy ả đã quyết định, bất kể phải tả giá bao nhiêu, ả cũng phải trở về bên cạnh người nam nhân ấy.