Chương 237: Hối hận và đau khổ

Thất vương phủ.

Trong Vô Trần điện, thỉnh thoảng truyền lại tiếng đập vỡ của đồ đạc.

Làm cho những hạ nhân đứng bên ngoài không khỏi sợ hãi, âm thanh, là truyền trong tẩm thất ra, nhưng mà, không một hạ nhân nào dám vào trong xem rốt cuộc là việc gì, từ một tháng trước, vương gia đêm khuya rời phủ, sau khi về phủ, đã tự nhốt mình trong tẩm thất của vương phi, sau đó trở thàn bộ dạng như vậy.

Lúc bắt đầu, còn có vài người hạ nhân đi vào, nhưng sau khi bị vương gia ném ra ngoài thì không còn ai dám vào trong nữa.

Trong tẩm thất, mặt đất nơi nơi đều là mảnh vỡ của vò rượu và vết nước, một mùi rượu nồng nặc đầy trong không gian không lớn này, xung quanh đều là một mảng thảm bại.

Thân hình cao lớn của Lãnh Như Tuyết lúc này đang nằm nghiêng trên chiếc ghế thái sư rộng lớn, tên tay vẫn còn cầm một vò rượu.

Chiếc áo bào trắng vốn dĩ trắng tinh trên người hắn, lúc này có nhiều mảng dơ, nhìn cực kì thảm hại, còn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn đã không còn nhìn thấy được thần thái trước kia, chỉ còn sự tiều tụy và vô vọng.

Đôi mắt hắn vô hồn nhìn về phía trước, mâu đen thâm trầm chứa đựng sự đau đớn khôn tả, lúc này, hắn nhìn như một bức tượng điêu khắc đã mất đi linh hồn, chỉ là đôi môi hắn vẫn khẽ cử động. Nhè nhẹ, phảng phất như không có tri giác mà gọi: “Song Nhi……..…”

Một tháng trước, hắn như điên cuồng, điên cuồng tìm kiếm Ưu Vô Song, nhưng khi hắn tìm hết khắp vực sâu, ngoài nhìn thấy tàn cốt của xe ngựa và ngựa ra, không có bất cứ gì.

Dưới vực sâu không có thi thể ba người, họ cứ như đột nhiên biến mất, thoáng chốc mất đi tất cả tung tích.

Hắn từng nghi ngờ là Lãnh Như Băng nhốt ba người họ lại, nhưng khi hắn thầm điều tra thì phát hiện, Ưu Vô Song không hề rơi vào tay Lãnh Như Băng.

Khi hắn tìm hết tất cả mọi nơi nên tìm, đều không tìm được nàng, thì hắn đã biết, nàng đã không còn thuộc về hắn, hắn đã vĩnh viễn mất đi nàng.

Và hắn cũng không thể chấp nhận sự thật này, nhưng cảm giác đau đớn tựa xuyên tâm kia bất cứ giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhớ hắn, đây là sự thật, hắn đã thật sự mất đi nàng.

Bây giờ hắn mới biết, tình yêu của hắn đối với nàng sâu biết bao, nàng đối với hắn quan trọng biết bao, cảm giác đau đớn tận xương tủy ấy, khiến hắn ngã quỵ, không có nàng, thế giới của hắn cũng sụp đổ.

Hắn không thể nào chịu đựng cảm giác đau đớn và nhớ nhung điên cuồng trong lòng, cho nên, việc duy nhất hắn có thể làm là, làm cho bản thân tê dại, hắn tưởng rằng, khi hắn say rồi thì có thể quên đi nàng, nhưng hắn phát hiện hắn đã sai, hắn căn bản không thể quên, từng cái nhíu mày từng nụ cười của nàng, sớm đã in sâu trong đầu hắn, khiến hắn cơ hồ không cách nào quên lãng.

Sự kí©h thí©ɧ của men rượu, làm cho nụ cười của nàng hiện lên càng rõ trong đầu hắn, nhưng điều càng làm hắn đau khổ lại là một việc khác.

Hắn vô tình trong tẩm thất phát hiện được đơn thuốc an thai, nhìn thấy đơn thuốc ấy, cả người hắn phút chốc tựa như bị sét đánh phải, hối hận, tựa như muôn đợt sóng biển, ập vào hắn, khiến hắn thật sự đau đớn hơn chết.

Nàng mang thai rồi, nàng mang thai rồi, nàng mang thai cốt nhục của hắn, còn hắn, hắn đã làm những gì với nàng? Hắn không thể tha thứ cho bản thân, hắn thống hận bản thân, nhưng mà, những hối hận này đều đã quá trễ, quá muộn rồi.

Song Nhi……..nàng đang ở đâu?

Một giọt nước mặt óng ánh, từ khuôn mặt sớm đã không có biểu tình của Lãnh Như Tuyết rơi xuống, mang theo đầy sự hối hận và đau khổ của hắn, nhỏ xuống nền đất thảm bại.

Hắn đột nhiên ném mạnh vò rượu trong tay đi, vò rượu vẽ ra một vòng

cung

tuyệt mĩ trong không trung, sau đó va mạnh vào cửa, phát ra một tiếng vang lớn thanh thúy, rồi hóa thành vô số mảnh vỡ, rơi xuống đất.

Còn Lãnh Như Tuyết vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không có bất cứ tri giác gì, mâu đen thâm trầm vô hồn nhìn về phía trước, trong mơ hồ, hắn phảng phất như nhìn thấy gương mặt quen thuộc, dung mạo tuyệt mĩ kia, nàng đang cười, đang nhìn hắn, nhưng đôi mâu thanh thúy của nàng chứa đầy sự bi thương, phảng phất như đang âm thầm chỉ trích hắn.

“Song Nhi………xin lỗi………tha thứ cho ta…………..” Lãnh Như Tuyết nhìn về phía trước, lẩm bẩm, nói trong vô thức.

Một cảm giác đau đớn xé toạt tim không thể nào tả được, khiến hắn vô thức siết chặt tay, nhưng vẫn không cách nào giảm đi cảm giác đau đớn trong lòng hắn.

Một trận bước chân vang lên, cửa tẩm thất bị người đẩy ra, Lãnh Như Phong trầm mặc bước vào, hắn ta nhíu mày, lướt nhìn xung quanh tẩm thất, sau đó ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Lãnh Như Tuyết.

Còn Lãnh Như Tuyết phảng phất như không nhìn thấy hắn ta, vẫn biểu tình tê dại nhìn về phía trước.

Ánh mắt Lãnh Như Phong thoáng tia tức giận, hắn ta đột nhiên bước về phía Lãnh Như Tuyết, túm hắn từ ghế dậy, tức giận nói: “ngươi là thá gì? Hối hận sao? Bây giờ ngươi hối hận có ích gì?”

Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết lại không chút biểu cảm nhìn Lãnh Như Phong, đột nhiên đẩy mạnh Lãnh Như Phong ra, thần thái cuồng loạn hét: “ra ngoài, cút ra ngoài!”

Nhìn Lãnh Như Tuyết điên cuồng, Lãnh Như Phong không còn nhịn được, đấm mạnh một đòn vào mạnh Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “ngươi tỉnh lại cho ta!”

Lãnh Như Tuyết bây giờ không còn thần trí, công thêm nhiều ngày chìm ngập trong men rượu, cơ thể sớm đã không còn sức lực, bị Lãnh Như Phong bất ngờ đánh một đòn, cả người đứng không vững, ngã mạnh xuống đất.

Nhìn khóe môi Lãnh Như Tuyết từ từ chảy ra máu tươi, Lãnh Như Phong không hề thương tiếc tóm lấy cổ áo hắn, một lần nữa túm dậy, sau đó lôi lấy cơ thể hắn, bước ra ngoài tẩm thất.