Nghe thấy lời của Lưu Nhị Hổ, Lưu đại thúc định nói gì, nhưng Lưu Hiên đã tức giận nói: “Lưu Nhị Hổ, ngươi có bản lĩnh gì cứ giở ra, đừng cho rằng Lưu Hiên ta sợ ngươi, nếu như ngươi dám động đến một cong lông của Ưu cô nương, Lưu Hiên ta sẽ liều mạng với ngươi!”
Đôi mắt Lưu Nhị Hổ thoáng tia sáng không thiện ý, nhìn Lưu Hiên, đột nhiên cười khan một tiếng, nói: “ô, thì ra ngươi thích tiểu nương tử này sao? Nếu như là vậy, ta cũng không làm khó ngươi, tiểu nương tử này tuy đẹp, nhưng người sau lưng nàng ta cũng không tệ, chỉ cần ngươi giao người ấy cho ta, tiểu nương tử này ta sẽ để lại cho ngươi, thế nào?”
Vân Nhi nghe thấy lời của Lưu Nhị Hổ, nhất thời sợ đến toàn thân phát run, hoa dung thất sắc, hai tay nàng ta nắm chặt lấy áo váy Ưu Vô Song, trốn sau lưng nàng, không dám động đậy.
Ưu Vô Song trở tay vỗ vai Vân Nhi, ám chỉ nàng ta không cần lo lắng, sau đó bình tĩnh nhìn những người trước mặt, hai mi bất giác nhíu chặt lại.
Kì thực, trong lòng Ưu Vô Song cũng rất lo lắng, Lưu Nhị Hổ bọn họ có hơn mười người, ai náy đều cũng sức cường lực tráng, cũng là những tên khỏe mạnh trong thôn dưới núi, có lẽ họ không biết võ công, nhưng mà vì chiếm đa số, nên cũng không dễ đối phó.
Còn về bên mình, ngoài Lưu Hiên ra, Lưu đại thúc là một người già, còn Lưu đại má và Vân Nhi thì càng không cần nói.
Còn nàng, lúc còn ở thế kỉ 21, học qua Taikondo, những nam nhân thông thường, nàng sẽ không để trong mắt, nhưng nay xuyên không đến đây, cơ thể này đã không còn là cơ thể của nàng ở thế kỉ 21.
Cộng thêm nay nàng mang thai, thể lực càng giảm sút, đối phó những ác nô ở thất vương phủ còn được, nếu như muốn nàng đối phó những người trước mắt, nàng nhất định không được!
Chính trong lúc trong lòng Ưu Vô Song đang thầm trầm tư, Lưu Hiên đã tiến lên trước một bước, phẫn nộ nhìn Lưu Nhị Hổ, tức giận nói: “Lưu Nhị Hổ, ngươi có thủ đoạn gì cứ giở ra! Nếu như ta sợ ngươi thì ta không phải là Lưu Hiên!”
Thấy Lưu Hiên ba lần bốn lượt ngăn cản, Lưu Nhị Hổ cũng nổi giận, hắn ta căm giận trừng mắt nhìn Lưu Hiên, nói: “nếu như đã không biết điều như vậy thì đừng trách Lưu Nhị Hổ ta không nể tình! Huynh đệ đâu, lên cho ta!”
Dứt lời, hắn dẫn theo mọi người, xông về phía Lưu Hiên.
Và lúc này, Lưu đại thúc vì lo lắng cho con, cũng nhanh chóng lên trước ngăn cản, nhưng mà rất nhanh đã bị đối phương đẩy ngã.
Lưu đại má thấy Lưu đại thúc bị đẩy ngã, nhất thời sợ đến khóc xông và phía Lưu đại thúc, nhưng lại bị tên Lưu Nhị Hổ đá ngã xuống đất.
Còn Lưu Hiên nhìn thấy phụ mẫu bị đánh ngã, lòng rất lo lắng, nhưng lại bị mấy đại hán vây lấy, không tài nào thoát thân.
Lưu Nhị Hổ đắc ý liếc nhìn phu phụ Lưu đại thúc bị đánh ngã dưới đất, sau đó lại liếc nhìn Lưu Hiên bị mấy đại hán vây quanh, sau đó ra hiệu bằng mắt cho Lưu Đại Hổ bên cạnh hắn, rồi cười da^ʍ tà, hai huynh đệ cùng xông về phía chủ tớ Ưu Vô Song.
Vân Nhi nhìn thấy Lưu Nhị Hổ đi đến, sợ đến toàn thân run rẫy, còn Ưu Vô Song lại mặt không biểu tình nhìn Lưu Nhị Hổ đang đi về phía nàng, nàng bảo vệ Vân Nhi sau người, lòng thầm cảnh giác.
Tuy nhiên, Lưu Nhị Hổ nhìn dung mạo nghiêng thành của Ưu Vô Song, sớm đã nổi sắc tâm, hắn vài bước đến trước mặt Ưu Vô Song, đưa tay, cơ hồ vội vàng sờ vào mặt Ưu Vô Song.
Chính vào lúc tay hắn ta sắp chạm vào mặt Ưu Vô Song, Ưu Vô Song đang định phản kích thì đột nhiên một tia sáng bạc nhanh tựa ánh chớp thoáng qua, Lưu Nhị Hổ vội rút nhanh tay lại, ôm lấy tay, phát ra tiếng gào như gϊếŧ heo.
Một bóng dáng trắng xuất hiện ngoài vườn, một nam tử tựa như thần tiên, xuất hiện trước mặt mọi người.
Những đại hán đang dánh nhau cùng Lưu Hiên nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người, cùng đều dừng tay, nhìn Lưu Nhị Hổ ôm lấy tay không ngừng gào thảm thiết, đều sợ hãi nhìn bạch y nam tử tựa như thần tiên đang đứng giữa vườn.
Còn Ưu Vô Song thấy có người đột nhiên xuất hiện, cũng sửng sốt, nàng sững sờ nhìn y, nhất thời quên cả nói chuyện.
Trong khoảnh khắc, khu vườn vốn dĩ ồn ào này đột nhiên yên ắng, chỉ còn tiếng gào thảm không ngừng có Lưu Nhị Hổ.
Có lẽ vì bị bộ dạng đau đớn của huynh đệ mình dọa sợ, tên Lưu Đại Hổ kia qua một lúc sau, mới lấy dũng khí, nhìn bạch y nhân, lắp bắp nói: “ngươi…….ngươi là người gì? Ngươi…….ngươi làm gì………huynh đệ ta……?”
Bạch y nam tử ấy chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó đi về phía Ưu Vô Song, dịu dàng hỏi: “Vô Song, nàng không sao chứ?”
Ưu Vô Song khẽ lắc đầu, nàng thật sự không dám tin đây là sự thật, Tiêu Tịch không phải ở Quân sơn xa xôi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, còn vừa đúng lúc cứu họ?
Trên mặt Tiêu Tịch đầy vui mừng, y ôn nhu đưa tay vuốt lại các lọn tóc có chút rối của Ưu Vô Song, dịu dàng nói: “nàng không sao là tốt.”
Đối diện với sự ôn nhu như trước kia của Tiêu Tịch, Ưu Vô Song đột nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì mới tốt, chỉ lẳng lặng nhìn Tiêu Tịch, lòng thầm dâng cơn cay đắng mơ hồ.
Còn Lưu Đại Hổ kia cơ hồ nhìn ra Tiêu Tịch không phải là người dễ dây vào, đã chon y dìu Lưu Nhị Hổ chuồn mất.
Khu vườn trở nên bình lặng, còn Lưu Hiên thì mặt mày bầm tím đại dìu Lưu đại thúc dậy.
Nghe thấy tiếng ngâm đau đớn của Lưu đại má, Ưu Vô Song mới hồi thần, nàng vội đi lên trước, cùng Vân Nhi dìu Lưu đại má dậy.