Đứng ở đầu đường náo nhiệt, vui vẻ nhét túi tiền vào trong ngực, ngẩng đầu lên, nhấc chân vừa đi về phía trước, vừa nhìn.
A ~ ở phía trước không phải là thư sinh ngốc mới vừa nhìn thấy ở cửa tửu lâu sao? Ha ha ~ cứ nhìn thấy cái tên mọt sách là nàng cảm thấy buồn cười, nha! Không đúng, cái người đứng bên cạnh hắn đang làm gì thế? Làm gì mà duỗi tay vào trong túi áo hắn. . .
A ~ không tốt! Ăn trộm.
"Bắt kẻ trộm!"
Dạ Tiểu Nhụy kêu to một tiếng, chạy về phía thư sinh ngốc.
Bị nàng hô lên, người ta ăn trộm cũng không phải là người điếc, dĩ nhiên bạc vừa đến tay thì bỏ chạy ngay. Vội vã bắt tên trộm, Dạ Tiểu Nhụy không kịp nói cho thư sinh ngốc rằng hắn bị móc túi, nghĩ thầm trước mắt bắt được ăn trộm đoạt bạc về mới chính là điểm mấu chốt.
Kết quả là, một trận gió thúc tới, đυ.ng phải con mọt sách vừa vọt đến .
Thư sinh ngốc nhìn vị thiếu niên kia phi thân qua trước mặt tự lẩm bẩm:
"Không bằng mấy người, không giống như mấy, tham sân si đồ[1], nhiễu dân hại cô[2], ai ~ người đi đường không để ý. . . không để ý a."
[1] tham sân si đồ: tham lam, giận dữ và si mê. Đại sư Tinh Vân đã có bài giảng về phương pháp trị “tham sân si”, được đăng tải vào ngày 11/09/2013
[2] nhiễu hại dân cô: nhiễu hại dân chúng
Vừa nói vừa đứng dậy, vỗ vỗ thân.
Hách Liên Dận Hiên đang ở sương phòng tửu lâu, đúng lúc nhìn thấy trên đường có một thiếu niên xinh đẹp mặc áo trắng chạy qua, không phải là tiểu nương tử thân ái nhà hắn sao! Trong lòng rất vui mừng, không nói hai lời đã chạy nhanh ra cửa đuổi theo nương tử, Nha Nhi đứng bên không rõ nguyên do, thấy chủ tử chạy thì nàng đương nhiên là nhanh chân đuổi theo.
Trên đường dòng người rất hỗn loạn, hai người một trốn một đuổi theo xô phải không ít gian hàng và người khác, cuối cùng ở chỗ rẽ, Dạ Tiểu Nhụy đã đuổi kịp tên trộm. . .
A phù phù
~Phù phù
~~Đuổi kịp rồi. . .
Cái tên ăn trộm đáng ghét, nàng đứng lại hít vào mấy hơi, lại xông lên, tay vỗ vào vai tên ăn trộm cao lớn.
"Hừ hừ, tên ăn trộm đáng ghét! Chạy hết nổi rồi hả? Bị ta đuổi kịp rồi chứ? Nhanh giao túi bạc ra đây, nếu không quyền cước cô nãi nãi ta không có mắt đâu."
Liễu Mạc Phong mặt mờ mịt đứng lên, xoay đầu lại, hất bàn tay trắng nõn mịn mà trên vai xuống. Tay nắm trong tay bảo kiếm, ôm ngực ngẩng đầu, ù ù cạc cạc nhìn vị thiếu niên gọi mình là tên trộm .
Răng trắng tinh, đôi mắt sáng, lông mày nhỏ nhắn phù hợp với tóc mai, dùng ngọc đái búi thành tóc trái đào, áo trắng xán lạn, đúng là một thiếu niên tuấn dật, trẻ trung.
Vẻ mặt Dạ Tiểu Nhụy khinh thường nhưng khi thấy người đó quay đầu lại thì đổi thành kinh ngạc. Má ơi ực ~ quả nhiên là mỹ nam cổ đại như ngọc, ngay cả cái tên móc túi mà cũng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.
Từ từ. . . Mấy chục giây trôi qua, Liễu Mạc Phong bị nàng nhìn, cảm giác từ trong ra ngoài đều không phải là người. Duỗi tay ra, nắm quyền nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
"Khụ khụ ~ không nên nhìn thế chứ, nhìn xem nước miếng chảy xuống kìa."
Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn kêu vậy, lập tức khôi phục thần trí, có chút tức giận và ngượng ngùng phản bác lại:
"Người nào. . . người nào nhìn ngươi hả, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta nhìn ngươi. Đừng tưởng rằng lớn lên đẹp trai, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nhanh giao túi bạc ra đây."
Liễu Mạc Phong càng nhìn càng cảm thấy tên tiểu tử này thật thú vị, rõ ràng là hắn cúi người xuống nhặt ngọc bội của mình rớt dưới đất, thế nào lại thành trộm? Cúi người xuống cười xấu xa, áp sát mặt nhìn chằm chằm đôi mắt sang và lông mi dài của nàng, chậm rãi nói ra:
"Hai con mắt ta nhìn thấy, nhưng đúng là ta không nhìn thấy ngươi bị mất đồ đâu.”
Dạ Tiểu Nhụy nghiêng đầu liếc mắt, nhìn chằm chằm đôi mày rậm và đôi mắt hoa đào của hắn, cắn răng nghiến lợi đè thấp âm điệu đáp lại:
"Đúng không? Vậy ta nói cho ngươi biết, hai con mắt ta cũng nhìn thấy, ngươi không có lấy đồ của ta, nhưng ngươi trộm đồ của người khác, đừng có vòng vo, nhanh giao ra đây, ta còn có thể suy tính không giao ngươi cho quan phủ, nếu không cũng đừng trách ta hạ thủ vô tình."
Vừa nói nàng tung người đá ra hai thước, bày ra tư thế quyền đạo vô cùng xinh đẹp lại không mất khí thế của tư thế Taekwondo.
Liễu Mạc Phong mặt đầy khıêυ khí©h, đôi tay ôm ngực nhìn nàng.
Nơi hai người đang đứng là cửa chính kỹ viện “Tàng Xuân Các” nổi tiếng xa gần bên trong thành Tử Dương.
Đang ở lúc Dạ Tiểu Nhụy tạo hình tự cho là đẹp nhất thì đột nhiên cửa gỗ trên lầu két một tiếng mở ra, một cây gậy từ trên lầu lặng lẽ rơi xuống, thanh nhã xoay tròn, nện ở đỉnh đầu Dạ Tiểu Nhụy, bộp bộp ~ chuyển động mấy cái, rất xinh đẹp rơi xuống đất, đỉnh đầu Dạ Tiểu Nhụy líu ríu tiếng chim hót vang lên, ào một tiếng, lại một chậu nước đổ xuống, dội vào người Dạ nữ sĩ, đuổi cả một bầy chim đi.
Cửa gỗ trên lầu khẽ mở bên trong truyền đến tiếng nữ nhân kiều mỵ:
"Tử quỷ ~ ghét a, con khỉ gấp cái gì, người ta không phải là cho ngươi nước rửa chân à?"
Nghe được tiếng nói trên lầu thì cả người Dạ Tiểu Nhụy đã ướt sũng, cộng thêm cả người nổi da gà rơi đầy đất. Giận đến mức cả người không ngừng run rẩy, nhỏ từng giọt. Chóp mũi xinh xắn chậm rãi chảy xuống một giọt nước trong suốt lấp lánh, nó rơi xuống đồng thời kèm theo một cỗ nhàn nhạt mùi hương lạ truyền vào mũi.
Hai tay Dạ Tiểu Nhụy nắm chặt, đột nhiên ngửa đầu hét một tiếng như tiếng sét đánh dài, âm thanh cứ một lớp lại thêm một lớp, âm điệu phẫn nộ—– và kèm theo chấn động, chấn động lại xen lẫn một tia đơn âm, mặc dù thỉnh thoảng có chút không đều, nhưng cũng không mất đi cảm giác ban đầu, nàng khống chế âm điệu và nhịp tốt vô cùng, một tiếng thét chói tai thuần hậu sung mãn, hoa hoa lệ lệ làm phong phú sự bao la của bầu trời thành Tử Dương.
Vèo, trong vòng mười mấy thước —- tất cả mọi người nhìn về phía tiểu mỹ nam, đứng hình mấy giây! ! !
Làm chấn động thương nhân đang đi đường, người đang mua bánh nướng, người đang bán hàng rong, đại thúc đang gánh phân người, lão hán đang móc gỉ mũi, đại thẩm đang gãi cái mông, trong nháy mắt đều dừng lại,
Chỉ có. . ."Mua bánh bao đi, dưa chua cải bắp ngon thơm nức đây." A ~ tại sao yên tĩnh thế. . .
Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn lên, ôi mẹ nó ~ không phải chứ,
Âm thanh của người bán hàng rong thức tỉnh linh hồn của đông đảo quần chúng, hết thảy bất động bắt đầu hoạt động, đang đi đường thì tiếp tục đi đường, đang mua bánh nướng thì tiếp tục mua bánh nướng, đang gánh phân người thì tiếp tục gánh phân người, móc gỉ mũi xong thì lau sạch tay, chỉnh lại váy ở phần mông. Cuối cùng người bán hàng rong ngẩng đầu lên, mặt khϊếp sợ nhìn Dạ Tiểu Nhụy.
Dạ Tiểu Nhụy cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt từ sau lưng, nàng chậm rãi xoay đầu lại, quát:
"Nhìn cái gì, có cái gì tốt mà nhìn."
Người bán hàng rong nghiêng khóe miệng ngây ngốc cười cười, kéo khăn tay trên người xuống đi tới:
"Cho tiểu công tử, bị nước rửa chân đổ phải là rất xui xẻo, đặc biệt là nước rửa chân của khách làng chơi kỹ viện, mau lau đi."
Dạ Tiểu Nhụy vốn đã nổi giận, nhận lấy khăn tay mới lau đi một nửa thì giận dữ vứt trở lại.
"Cút cho ta."
"Ai ~ thật là hảo tâm không có hảo báo, tiểu hỏa kế, ta thật sự là đồng tình với ngươi cảm thấy thật không đáng giá."
Liễu Mạc Phong đứng ở đằng trước hất mặt xem kịch vui.
Dạ Tiểu Nhụy còn chưa kịp phản bác, chỉ nghe thấy phía sau ở khúc quanh truyền đến giống như tiếng bánh xe chuyển động, nghe được tiếng vang, nhìn về phía sau, theo âm thanh tiến dần đột nhiên một chiếc xe ngựa xuất hiện, má ơi ~ nàng quả nhiên bắt đầu xui xẻo, oh cộp cộp
~ nàng không bị cột xà giáo đường đập chết, giờ cũng bị xe ngựa cổ đại cáng cho chết rồi.
Từ tửu lâu truy tìm đến Hách Liên Dận Hiên cuối cùng tìm được nương tử của hắn, đáng tiếc là giờ khắc này chỉ sợ hắn sẽ phải mất đi tiểu thê tử đáng yêu rồi, đang thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn không như trước vẫn chờ người nào đi cứu nàng, đang chuẩn bị phi thân lên, đột nhiên bị người phía sau kéo tay lại.
Tức giận quay đầu lại, nhìn về phía người kéo hắn, mắt phượng lửa giận bùng cháy.
Mang theo nón Vân Phi xuyên qua khe hẹp, nhìn chủ tử, chậm rãi lắc đầu một cái, mặc dù hắn biết tự mình làm hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng vì bình an chủ tử, dù bị một chưởng đánh chết cũng phải kéo.