Mọi người cũng chỉ là ở trong nội đường nói đôi lời khách sáo đơn giản.
Lúc xế trưa, quản gia đi tới tiền đường bẩm báo tiệc rượu đã chuẩn bị tốt.
Liễu Thừa tướng liền đứng dậy mời hai vị khách quý rời khuê phòng, từ trong phòng khách chuyển tới phòng ăn, mọi người sóng vai mà ngồi, vòng làm một bàn.
Vừa vào cửa phòng, Dạ Tiểu Nhụy liền bị rung động bởi bàn đầy món ngon, nện bước bước chân kinh ngạc nhìn một bàn này tử thức ăn ngon, âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt.
‘Ôi mẹ ơi, vừa nhìn cũng biết là thức ăn ngon tuyệt đỉnh, món ăn mặt ngoài có nhiều màu sắc khác nhau cũng đủ để làm cho người ta mở rộng tầm mắt, nhìn một chút món ăn mặn -- bốn phía khay thịt là nước tương, món chay-- cái đĩa dầu lệ tầng tầng lớp lớp mềm mại ướŧ áŧ.’ không biết trình tự đi theo mọi người ngồi xuống.
Lúc này một tiểu nô bưng một bầu rượu đi lên trước, rót đầy rượu cho các vị chủ tử, rượu tràn ra, theo chiều gió tỏa đầy một luồng hương thanh nhã, phiêu tán lao vào trong mũi Dạ Tiểu Nhụy, nàng ngửi mà có chút men say.
Nhìn bầu rượu sứ trắng trên tay tiểu nô, mắt mang theo chút mê mang, yếu ớt say mê thích thú trong mùi rượu.
Trong đầu vẫn không quên ý vị cảm thán! ! !
‘Trời ạ quả nhiên tướng phủ này có món ngon. Xem một chút, xem một chút, ngay cả một bầu rượu cũng không giống bình thường, nhìn bầu rượu sứ trắng‘ tỉ mỉ trong suốt’, cũng biết không phải loại đồ sứ bình thường. Hơn nữa trên bát rượu chạm trổ hình hoa mẫu đơn quanh bát ngọc, cũng không phải là nhà người thường có thể làm ra! Coi như là trở lại thế kỷ 21 khoa học kỹ thuật phát triển, cũng không còn thấy có nghệ nhân nào có thể gia công đồ vật tinh tế như vậy. Mặc dù Dạ Tiểu Nhụy là một tục nhân, chính là côn đồ! ! Nhưng là nàng dám vỗ ngực nói nếu như có, sẽ khiến cho nàng sống cả đời với tên ngốc này. ’( Luyến luyến: ai ~ người a. . . Nói chuyện nên chừa ình một con đường sống. Nhụy Nhụy: ta có nói sai cái gì sao? Luyến luyến: có sao, có sao)
Đợi rượu rót từng chén, Liễu Thừa tướng cho người làm rút lui, đưa tay phải ra cung kính hướng Dạ Tiểu Nhụy, đưa tay ra hiệu xin mời.
Mọi người mỉm cười nhìn Dạ Tiểu Nhụy, chờ chủ thượng động đũa, nhưng là Dạ Tiểu Nhụy cũng không hiểu, mọi người vì sao đều nhìn nàng, bởi vì nàng không biết quy củ dùng cơm ở cổ đại, khách chưa động đến tất cả mọi người cũng không thể động đũa, đây là lễ tiết căn bản đối xử với khách.
Hách Liên Dận Hiên ngồi ở chỗ đó buồn bực nhìn mọi người, tại sao ngồi không ăn cơm chứ? Nhẫn nhịn, bất chấp tất cả hắn cầm chiếc đũa gắp một miếng cá lức lên (tên một loại cá nhưng ta cũng chẳng rõ hình dáng nó ra sao), tự nhiên nhai . Không nên hỏi tại sao hắn thô tục như vậy, bởi vì hắn là kẻ ngốc, hơn nữa quan trọng nhất là Hiên Hiên đã đói bụng, mới không cùng bọn họ chơi trò chơi ăn cơm đấy.
Thấy Vương gia động đũa, những người khác mới nhất nhất cầm đũa lên bắt đầu ăn nhai kỹ nuốt chậm, chỉ có Dạ Tiểu Nhụy mất hồn vẫn nhìn chằm chằm cao lương mỹ vị trên bàn, cũng không biết nên động món ăn nào mới phải. Cảm thấy cũng không tệ đều muốn nếm một miếng, một bàn tám món thức ăn quý lạ làm cho nàng không lựa chọn được, cuối cùng nàng quyết định nếm thử trước món thịt nhìn qua xốp giòn vàng rộm.
Duỗi tay ra, một tay cầm đũa, hai ngón tay kẹp lấy, động tác lưu loát một hồi cũng xong. Nhưng xúc cảm truyền đến tay lại không tốt như vậy, thế nào đang kẹp thịt này cứng như vậy đây? Có thể cắn được sao?
Nghiêng mắt nhìn một cái vật cứng kia.
Choáng nha ~ ta nói cứng như vậy ! Thì ra là chiếc đũa nàng chậm người khác một bước, chiếc đũa người ta đã đang kẹp khối thịt kia, mà nàng đang kẹp xác là chiếc đũa của người ta mà.
Áo não nghiêng đầu trừng mắt nhìn theo hướng chiếc đũa, má ơi ~ dọa người a, cái tên thái giám chết tiết này thế nào lại ngồi ở bên cạnh nàng, hơn nữa còn giành món ăn với nàng, thái độ thù địch ám muội hiện lên trong mắt, mang theo chút ý tứ cảnh cáo nhìn hắn uy hϊếp nói.
‘Biết điều nhanh buông tay, khối thịt này là của ta.’
Liễu Mộ Vân cũng có chút kinh ngạc, quay đầu thì đáy mắt đột nhiên rơi vào dung nhan giống như bị lăng trì (một hình thức xử phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt tay chân, sau đó mới chém đầu) ở gần đó, nhất thời có chút ngây ngốc. Lại bị ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mấy giây ngắn ngủn, trong đầu buồn bực lập tức nhìn Vương gia ngốc không biết thế sự đang nỗ lực bới cơm, thấy hắn không có chú ý, mới nói nói cười cười mở miệng:
"Ca ca biết Yên nhi muội muội thích ăn nhất ‘Kim Ốc Tàng Kiều’(anh ý đang nhắc đến vụ Dạ Tiểu Nhụy nuôi trai bao trong nhà vương gia, ta khinh a, có ai ghét nữ chính như ta không???) ca ca đây là cố ý gắp uội nếm thử một chút , đầu bếp này không giống ngày xưa, không biết muội muội vừa miệng hay không." Lúc nói trên khuôn mặt thi triển một tia điên đảo chúng sinh, nụ cười mê hồn.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn hắn cười đến mê người lại có tâm như thế, nghĩ thầm cũng tạm thời không so đo cùng hắn, tính sổ sau đi, lúc này ngón tay mới chậm rãi thả lỏng chiếc đũa đang dùng sức kẹp, rút tay về.
Đồng thời mọi người không chú ý mới vừa rồi Liễu Mộ Vân nói, trong đầu buồn bực ăn cơm người nghe được bốn chữ ‘Kim Ốc Tàng Kiều’, đột nhiên dừng lại nửa giây, trong mắt một đạo tinh quang chợt lóe lên, sau đó lại tiếp tục bới cơm của mình.
Liễu Mộ Vân thấy nàng thu đũa, kẹp khối thịt từ từ chuyển qua chén Dạ Tiểu Nhụy, đến buông xuống. Đang ở cách chén còn có hai tấc (1 tấc bằng 10cm) khoảng cách thì đột nhiên một cái muỗng đưa tới, động tác chĩa vào dưới chiếc đũa. Dọc theo phương hướng nhìn, người cầm muỗng ở chỗ này là người trong đầu buồn bực bới cơm.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đồng thời thoáng qua một màn cánh tay nhanh chóng lướt qua, tất cả đều chợt ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào đều đã nhìn lại ba người.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hách Liên Dận Hiên dừng lại động tác bới cơm trong tay ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ con đáng yêu có chút mất hứng, hắn chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Nương tử của ta không thích ăn cái này, trả lại cho ngươi." Khóe miệng bướng bỉnh dính mấy hạt cơm trông rất buồn cười, theo môi mỏng của hắn mở ra khép lại rơi xuống.
Vừa nói hắn lại dùng lực đẩy lên trên, Liễu Mộ Vân bị cỗ áp lực ngầm đẩy về. Trong lòng âm thầm kinh ngạc, nội lực của vị Vương gia này lớn như thế! Không đợi hắn suy tư xong, một cỗ nội lực lớn hơn nhằm vào viên thịt vừa bị đẩy lên, lại rời sang bên phải, chậm chạp xoay vòng quanh chiếc đũa, lực phản công hướng dọc theo chiếc đũa phi tới chén của Liễu Mộ Vân, miếng thịt bay ra.... keng ~ một tiếng rơi vào bên trong chén, khoan khoái ở bên trong kêu vài tiếng.
Mọi người mặt không thể tin nhìn Vương gia ngốc này! ! !
Hắn. . .
Là kẻ ngốc?
Không...... Dạ Tiểu Nhụy không tin nổi, không nghĩ tới tên ngốc này lợi hại như vậy, âm thầm ở trong lòng đắc ý ‘hắn. . . thật là khờ cũng khác người, thật là khờ mà có được thiên phú, không hổ là tướng công Dạ Tiểu Nhụy, hiện tại cảm thấy hắn giống như có một chút khí phái, còn có một chút mị lực làm người khác động tâm. ’
Không đợi mọi người từ trong kinh ngạc phản ứng lại, tiểu Hiên Hiên đột nhiên lại đứng lên, cầm cái muỗng cùng chiếc đũa trước mắt bao người gắp loạn. Mười mấy lần qua lại, trong chén Dạ Tiểu Nhụy món ăn đã xếp thành một ngọn núi, tiểu Hiên Hiên cười đến ngọt ngào nhìn tới tiểu nương tử thân ái nói:
"Nương tử, ăn cơm."
Toàn bộ một bàn người của cũng bị hắn chỉnh đốn đến thẳng lưỡi, mọi người tay phải cầm đũa, tay trái bưng chén, cùng nhau duy trì ánh mắt kinh ngạc mà nhìn, nhìn chằm chằm vị Vương gia đáng sợ này, xem một chút kế tiếp có thể hay không có càng làm cử động người ta khϊếp sợ.
Dạ Tiểu Nhụy kinh ngạc tức giận nhìn ngọn núi thức ăn trước mắt, lại nhìn sắc mặt của một bàn người, ở trong lòng cắn răng nghiến lợi thu hồi lời vừa mới nói. Mụ nội nó! ! ! Thật là quá mất mặt rồi, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, mới vừa rồi tuyệt đối chỉ là tình cờ, nhất định là ảo giác, tuyệt đối tuyệt đối là cảm giác sai lầm.
Vốn là nàng còn chưa có ăn cái gì, hiện tại đói bụng phải oa oa vẫn kêu, bị hắn chỉnh như vậy, còn có thể ăn cơm không? Một bàn món ăn hiện tại cũng đến trong chén nàng rồi, những người khác không cần phải ăn nha. Thật là buồn bực, áo não đứng dậy.
"Ngượng ngùng, ta đã ăn no, mọi người không cần phải để ý đến ta, tiếp tục dùng bữa." Nói xong lại hướng mọi người miễn cưỡng cười cười, vung làn váy ném khăn trắng xuống dưới chân, hướng ngoài phòng đi ra ngoài. Theo bước chân, làn váy thật dài cùng khăn lụa kéo le dưới đất chậm rãi rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Hách Liên Dận Hiên thấy nương tử không ăn, cũng áo não thả đôi đũa dài trong tay ra, vẫn không nản lòng, nản chí lời nói: "Tuyệt ăn không ngon, ta không ăn. Hừ ~" nói xong dẩu môi tức giận đứng lên, thân bắt đầu di chuyển thì cũng không quên tránh thoát con mắt mọi người, len lén từ trong chén rút ra một cái đùi gà giấu trong tay áo, nhanh chóng chạy vụt theo phía sau hấp ta hấp tấp đuổi theo nương tử, Hách Liên Dận Hiên đi lảo đảo muốn ngã, khi hắn vọt nhanh ra ngoài cửa cái kia một cái chớp mắt, hơn mười con mắt đều không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Toàn bộ mọi người ngồi ngây ngốc, ngày hôm nay cuối cùng đã được kiến thức tên Vương gia ngốc danh bất hư truyền này, Liễu Thừa tướng cùng phu nhân âm thầm cảm thán ở trong lòng, hoàn hảo nữ nhi không có gả cho hắn, xem ra trốn hôn sự này không sai, chính là không nên bỏ trốn cùng người. Bất quá tên ngốc này dường như ăn dấm với Vân nhi, thực sự may nhờ hắn còn biết đối tốt với cô nương này, bằng không thật đúng là xin lỗi vị cô nương kia.
Nghĩ tới mọi người trông mà toát mồ hôi lạnh, lẳng lặng mấy giây! Khì khì một tiếng, tất cả mọi người cười lên.