"Lại đánh ta, a a ~" Hách Liên Dận Hiên dẩu môi, vẻ mặt bộ dạng bị ức hϊếp.
Dạ Tiểu Nhụy liếc hắn một cái, mẹ kiếp~ thật đúng là sẽ giả bộ đáng thương, hại nàng về sau ra tay cũng không hứng thú. Được rồi, nghe qua những điều Thái hoàng thái hậu phân bày, liền miễn cưỡng an ủi hắn một chút.
"Nương tử đánh ngươi là bởi vì ngươi không ngoan, nếu là lần sau không nghe lời thì sẽ lấy cây gậy lớn đó "
Tiểu Hiên Hiên sợ sệt nắm tay nương tử, lấy lòng nói: "Nương tử, về sau Hiên Nhi sẽ ngoan, nương tử cùng Hiên nhi đi chơi có được hay không."
"Đi chơi? Ta cũng muốn đi, ta có thể đi ra ngoài ư, ta còn có mấy quyển sách phải sao chép." Xoay người ngăn tay của hắn đi tới hướng bàn đọc sách, hừ, cho dù muốn đi chơi, ta cũng không đi kẻ ngu ngốc như ngươi nha.
"Nương tử muốn chép sách gì nha, Hiên nhi giúp ngươi có được hay không." Hách Liên Dận Hiên chỉ vào mặt tràn đầy hảo ý nhắc tới.
Vừa nghe hắn nói giúp nàng chép, lập tức lại xoay người lại mặt cười vui mà hỏi: "Tướng công biết viết chữ?"
"Biết nha, kẻ ngu mới nói không đấy."
Mẹ kiếp hắn không phải người ngu sao? Hắn cũng không nói viết! !
Đợi chút. . . Hắn đây là đang gián tiếp tính mắng nàng ngu sao? Cũng không đúng, kẻ ngu làm sao có thể nghĩ tới chủ ý vừa phức tạp lại hao tổn tinh thần như vậy? Phải ha. . . Hắn là kẻ ngốc này. . . Cho nên không biết mình ngốc! Choáng nha ~ càng nghĩ càng rối rắm, không nghĩ, không nghĩ nữa.
"Ha ha ~ vậy làm phiền tướng công nhà chúng ta rồi." Dạ Tiểu Nhụy mặt mày hớn hở nghênh đón, cả thân thể đều ngã vào trên người hắn, vừa dỗ lại lừa bày đến trước bàn. Một người chép vốn không nhanh bằng hai người, không chép xong ngày mai thực sự không về nhà được, trái lại nàng rất muốn nhìn xem sắc mặt biến hóa của mấy người lừa gạt chủ thân thể Dạ Tiểu Nhụy nàng đây.
Nha nhi vội vàng đứng dậy nhường ghế cho vương gia, bản thân lấy một chiếc ghế mây tựa đến tiếp tục chép để kịp hoàn thành.
Hách Liên Dận Hiên vui vẻ cầm bút bắt đầu chép , càng chép càng vui vẻ, giống như trong sách này viết không phải là cái gì nữ giới, mà là chuyện xưa vui vẻ. Dạ Tiểu Nhụy mặt khinh bỉ nhìn hắn cười khúc khích, ngu ngốc ~ chép sách còn vui vẻ như vậy.
——————————————————————————–
Triều đình rộng rãi yên lặng, Liêu công công đứng ở trước điện, hướng về phía Đường Hạ văn võ bá quan hô lớn một tiếng:
"Vô sự bãi triều. . . Lão Tể tướng Liễu Nham Khuất lưu lại Ngự Thư Phòng nghị sự. . . . . ."
Hách Liên Dật Hiên phối hợp đứng lên, đi ra Phụng Thiên Điện, Đường Hạ văn võ bá quan lần lượt rời đi, thay phiên bước ra cửa điện.
Liễu Tể tướng dọc đường nơm nớp lo sợ, bình thường không có Thái hậu cho phép, hoàng thượng sẽ không tự mình truyền hắn vào điện, chẳng lẽ chuyện vương phi giả đã bại lộ.
Đi tới Ngự Thư Phòng, hoàng thượng ngồi ở đó chờ đã lâu.
Tuổi già sức yếu thân thể cong xuống, bước lên phía trước, khẽ ngẩng đầu lên hớn hở liếc mặt rồng một cái (mặt rồng ý chỉ dung nha của hoàng thượng, nó bằng với từ ‘long nha’), sau đó lãnh đạm nói:
"Cựu thần, tham kiến bệ hạ."
Người nằm trên ghế rồng ngửa đầu điều chỉnh thân thể, mắt phượng dài nhỏ miễn cưỡng khẽ mở, chỉ là không nói nhìn chằm chằm Liễu Nham Khuất, nhìn kỹ hồi lâu mới thấy môi mỏng từ từ mở ra hỏi: "Liễu Thừa tướng, ngươi có biết trẫm hôm nay gọi ngươi tới vì chuyện gì."
Liễu Nham Khuất duy trì cúi đầu, trên trán đã toát ra vài giọt mồ hôi, mặc dù trong lòng có chuẩn bị sẵn một phen, nhưng là cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán, chỉ sợ vừa nói ra khỏi miệng thì phẩm chất con người hắn khó giữ được, còn mang lại tai họa cho lớn nhỏ của Liễu gia.
"Cựu thần. . . Không biết, xin bệ hạ công khai.”
"Lão Thừa tướng quả nhiên là nguyên lão ba đời, gặp chuyện không hãi sợ, đáp mà không kinh." (Nguyên lão ba đời là làm việc dưới ba đời vua
"Lão. . . Cựu thần không dám."
Lông mi dài nhỏ khẽ muội lên, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, Hách Liên Dật Khải một chưởng vỗ ở trên bàn, tầng tầng lớp lớp tấu chương bị bắn ra phải rơi xuống đầy đất.
"Liễu Nham Khuất ngươi phạm phải tội gì, nếu như trẫm không nói, ngươi có phải hay không liền giả bộ ngu tới cùng."
Liêu Công Công chờ tại ngoài cửa, nghe được trong phòng có tiếng động, kinh hoảng vội chạy vào, nhìn bộ dạng cùng khẩu khí của bệ hạ đang tức giận, khom người đi tới trước bàn nhặt tấu chương trên đất lên.
Liễu Tể tướng biết sự việc đã bại lộ, vội vàng nhấc chân quỳ xuống: "Bệ hạ, cựu thần tội đáng chết vạn lần, cựu thần. . ."
Hách Liên Dật Khải đứng lên giơ tay ra hiệu, cản trở lời nói tiếp theo của hắn.
Nhìn Liêu công công trên đất ôn hòa nói: "Nhặt lên đưa trực tiếp tới Vĩnh Thọ cung, trẫm không thể quyết định, cho trẫm xem thì có lợi ích gì, về sau cũng trực tiếp đưa cho Vĩnh Thọ cung." Mặc dù khẩu khí cũng không tức giận, cũng không khó nghe ra ý giễu cợt trong đó.
"Dạ, bệ hạ" lão Công Công ôm một đống tấu chương, vội vàng lui ra khỏi Ngự Thư Phòng, trước kia bệ hạ cho dù trong lòng tức giận cũng chỉ là buồn bực không nói, chẳng biết tại sao hôm nay mặt rồng lại giận dữ.
Hách Liên Dật Khải cất bước đến trước mặt Thừa tướng.
Nhìn lão Thừa tướng hoảng sợ mở miệng nói: "Thừa tướng đứng lên nói chuyện, nếu lại có chút giấu giếm, nhất định không buông tha."
Liễu Tể tướng nghe ra trong lời nói của bệ hạ có lối thoát, nội tâm vui vẻ, liền chậm rãi nói chuyện xảy ra là thật hay giả. . .
Hách Liên Dật Khải nghiêm túc nghe hắn nói , đợi nói xong suy nghĩ nửa khắc (Một khắc tương đương với 15 phút), nhẹ nhàng hỏi:
"Nói như vậy Thừa tướng cũng không biết nguồn gốc của nữ nhân này."
"Không biết."
"Ừm. . . Chuyện hôm nay cũng chỉ có ngươi biết ta biết, còn người trong phủ của ngươi nữa, trẫm nể tình việc ngươi làm có chút bất đắc dĩ, mới có thể cả gan làm loạn chuyện như thế. Hơn nữa Thừa tướng vừa nguyên lão tam triều, là công thần của Phi Dực quốc ta (Công thần là người có công với đất nước), tạm thời không so đo, miễn trách phạt. Nhớ lấy không thể để cho người khác biết cũng không thể tiết lộ bất cứ điều gì, nếu như truyền tới tai Thái hậu, trẫm cũng không dám bảo đảm ngươi cùng người Tướng phủ được bình an."
"Cựu thần tuyệt sẽ không tiết lộ nửa chữ với người khác, việc này liên quan đến bình an của một nhà già trẻ cựu thần, nhất định nhớ kĩ thánh ngôn của bệ hạ." Vừa nói lau chùi mồ hồi trên trán rơi xuống vì lại bị hù dọa một lần nữa, hết sức cảm khái nói:
"Cựu thần đa tạ ân huệ không gϊếŧ của bệ hạ, cựu thần nhất định lấy cái chết để đền đáp ân đức của người."
Hách Liên Dật Khải liền vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy , lại nén ưu sầu xoay người nhẹ nhàng mà nói ra: "Thừa tướng không cần gò bó như vậy, trẫm bất quá cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, trẫm cũng chỉ có thể đem hết khả năng duy trì trẫm nhất định duy trì."
"Bệ hạ ~" liễu Thừa tướng biết trong lòng hắn có chỗ buồn, cất bước tiến lên, lại bị Hách Liên Dật Khải cản trở cho về, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên nói:
"Tốt lắm, trẫm mệt mỏi rồi, Thừa tướng lui ra đi."
"Phải . . Cựu thần, cáo lui."
Liễu Nham Khuất một đường hết mực cung kính khom người lui ra đến cạnh cửa, mới xoay ngược lại rời đi.
Xoay người, một đôi mắt u buồn nhìn bóng lưng rời đi một hồi lâu, dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe miệng nhiều hơn một tia nhàn nhạt nụ cười, nhẹ nhàng phân phó:
"Người đâu"
Liêu công công cầm phất trần bước vào thư phòng, một mực cung kính hỏi:
"Bệ hạ, có gì phân phó."
"Thay quần áo cho trẫm, trẫm muốn đi bên ngoài cung một chút."
"Bệ hạ. . . Này. . ."
Hách Liên Dật Khải nhìn nô tài kia sợ hãi, tức giận lập tức vọt lên, nôn nóng nói ra lại bị sặc dẫn đến ho khan, một tay hắn nắm mép bàn một tay nên xuống quát: "Thế nào? Chẳng lẽ trẫm muốn đi ra ngoài còn phải xem ánh mắt ngươi, còn phải xin phép Thái hậu hay sao ?"
Liêu công công thấy thế vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, hoảng sợ thì thầm: "Bệ hạ lão nô không dám, lão nô không dám."
"Còn không thay quần áo cho ta."
"Dạ dạ, lão nô đi lấy ngay ." Vừa nói vội vàng bò dậy, hướng ngoài điện vọt ra ngoài.
Bên trong Thanh Phong Trai, một con mèo nhỏ đáng yêu đang đứng sau lưng con hổ ngây ngốc, khuôn mặt tươi cười cho hắn nắm bả vai, mắt mở thật to nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, thật sự không nghĩ tới kẻ ngốc này chữ viết không tồi, nét chữ như rồng lặn dưới nước thành thạo tới mức xuất thần, xem ra thừa sức để chép cái kia, lời khen ngời lại để hắn hắn chép thêm vài giờ đi.
"Ai nha ~ chữ viết của tướng công nhà ta thực tốt." Trong lòng nghĩ thầm: viết nhanh lên một chút, còn có vài bản đấy.
"Ha ha ~ nương tử tướng công lợi hại không." Hách Liên Dận Hiên nắm cây viết, xoay đầu lại cười đáng yêu hỏi nương tử.
"Lợi hại, dĩ nhiên lợi hại, tướng công nhà ta là ai vậy, không lợi hại ta sẽ không gả cho hắn đâu." Cười gian đôi tay bao lấy mặt con nít hắn vặn đi vặn lại, choáng nha ~ nói nhảm thật nhiều.
"Tướng công mau viết, mau viết."
Viết chốc lát. . . . . .
"Nương tử ~ ta nóng."
"Nương tử quạt cho ngươi."
"Nương tử ~ ta khát."
"Cô nương kia tử ~ bưng trà cho hắn."
"Nương tử ~ cái trán của ta rất nhiều mồ hôi."
"Nương tử đến ~ giúp ngươi lau một chút." Nha , thật đúng là nhiều chuyện.
"Nương tử ~ ta nghĩ muốn tiểu."
"Ừ, nương tử ~ giúp ngươi giải quyết." Đi tới cửa, không đúng nha, hắn muốn đi tiểu ta làm sao giúp hắn giải quyết.
Hách Liên dận hiên nắm cây viết ngồi ở trên ghế vui vẻ vỗ tay cười nói: "Ha ha ~ nương tử ngươi bị lừa."
Đêm Tiểu Nhụy vừa nghe mặt vừa xụ xuống, này kẻ ngu thông minh tuyệt không thấp nha, nàng thế nhưng lại bị hắn đùa bỡn, thật là vừa tức vừa mất mặt, một tay chống nạnh, một tay ngón út ngoắc ngoắc cười vui vẻ:
"Tới đây"
Hách Liên Dận Hiên thấy nương tử gọi hắn, vui vẻ để cây viết trong tay xuống, chạy tới.
"Ngồi nơi đó."
Dạ Tiểu Nhụy chỉ vào giường phân phó nói.
"Hắc hắc ~ được." Tiểu Hiên Hiên mặt ngây thơ ngồi vào trên giường.
Dạ Tiểu Nhụy thấy hắn ngồi xuống, bước một bước dài tiến lên, cầm giày của hắn lên đạp một cái, lại ném ra ngoài, hợp thành một loạt động tác, giầy bay vèo ~ một cái bay ra ngoài cửa, sau đó siêu cấp tốc lấy chiếc lông vũ cài trên đầu xuống ôm lấy chân hắn, gãi ngứa loạn xạ
Hách Liên Dận Hiên còn chưa kịp phản ứng, liền bị nương tử làm cho phát chán, lòng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, miệng không nhịn được cười thành tiếng:
"Ha ha ~ nương tử ngươi thật là hư."
"Ha ha ~ không cần, nương tử không cần."
"A a ~~ ta không được, nương tử ngươi. . . Ngươi mau. . Ha ha ha"
Hách Liên Dận Khải mới bước vào đình viện của Thanh Phong Trai, chỉ thấy một chiếc giày bay ra khỏi cửa, từ từ đến gần, trong nhà truyền đến loáng thoáng tiếng cười đùa, Liêu Công Công theo sát phía sau cùng Thôi ma ma nghe được đỏ bừng cả khuôn mặt, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.