Hách Liên Dật Khải chậm rãi nghiêng người ngồi vào ghế đối diện cửa, mặc dù nhìn qua thân thể có chút yếu kém, nhưng lại tản ra vẻ đẹp thanh cao.
Hai Thái hậu đều không lên tiếng, đỉnh đầu vẫn còn bốc khói,ở nơi nàotrên gương mặt còn mặt Bồ Tát nữa.
Hách Liên Dật Khải thấy không ai trả lời, liền đổi chủ đề, mặt đầy ý cười nhìn Dạ Tiểu Nhụy nói: "Đây là Duệ thân vương phủ tân Vương phi sao?"
Dạ Tiểu Nhụy nghe thấy hỏi mình, mặt mờ mịt ngẩng đầu lên, khóe miệng miễn cưỡng cười hai cái, trả lời: "Dạ, nô tỳ là Duệ Vương phi."
Con bà nó, người này không phải là biết rõcòn cố hỏi, thật là so với ta còn có thể giả trang tốt hơn, hai Bồ Tát sống phía trên không để ý tới ngươi, ngươi liền lấy ta khai đao, được, muốn bắt ta khai đao thì khai, muốn gϊếŧ muốn chém cứ tới, không cần ở đây vòng vo với ta.
"Vương huynh quả nhiên có phúc khí tốt, có thể lấy được giai nhânnhư thế, cũng không uổng công phụ hoàng đã mất phó thác cho nhi thần." (Phó thác = nhờ vả, ủy thác)
Nói xong lông mi đen sẫm khép lại, sau đó đồng tử (con ngươi) như vì tinh tú mở ra hóa thành đôi mắt trong veo như xuân thủy lạnh nhạt, hắn nhẹ nhàng nâng tay thành quyền che cánh môi, vội vàng ho khan mấy tiếng, ngọc nhan tái nhợt bởi vì dùng sức quá mức mà khẽ ửng hồng.
"Hoàng tôn nhi"
"Khải"
Hai Bồ Tát đột nhiên đồng thời mở miệng, nhìn lẫn nhau, Trưởng Tôn Thái hoàng Thái hậu tiếp tục nói,
"Mỗi ngày thuốc thang không ngừng, vì sao không thấy tốt hơn ngược lại ho khan càng thêm nghiêm trọng hơn, lang băm, không những không có tra ra tình hình cụ thể, còn đem bệnh này làm cho càng nặng thêm."
Hách Liên Dật Khải quấn ống tay áo, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên trán bởi vì quá dùng sức mà toát ra mồ hôi, miệng cười yếu ớt trả lời: "Hoàng nãi nãi, tôn nhi bệnh là quấn thân mà đến, hẳn là sinh mang đến, chết mang đi, sao lại có thể trách ngự y, có lẽ là tôn nhi kiếp trước làm nhiều việc ác, mới gặp quả báo này, nhờ hồng ân nãi nãi mẫu hậu, ngược lại mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều."
"Hoàng thượng, vua của một nước sao có thể đem chữ chết treo trên miệng."
Diêu Thái hậu nghe được hắn nói nghiêm nghị trách mắng.
"Hừ"
Trưởng Tôn Thái hoàng Thái hậu nghe lời của ả ta ảo não hừ một tiếng, mặc dù bà không sợ chọc giận Thái hậu, con dâu độc ác làm mọi người sợ hãi, nhưng có mấy lời không thể nói thẳng quá mức, nghĩ thầm báo ứng là báo ứng, sợ rằng làm nhiều việc ác là con thay mẫu đền bù.
Dạ Tiểu Nhụy ngồi ở một bên nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, khó trách hôm đó trong đình thấy thân ảnh hắn phiêu phiêu, thì ra là có bệnh trong người, mặc dù hắn không phải là nam tử dương cương khí, nhưng tuấn dung xinh đẹp, quả thật cũng khá thích hợp làm Lâm Đại Ngọc bất mãn bị bệnh, ai ai, chỉ là đáng tiếc mỹ nhân như vậy sợ rằng về sau cũng khó tránh khỏi hương tiêu ngọc vẫn. Sau đó nhìn sang tên ngốc bên cạnh, đang chơi tóc của mình cực kỳ cao hứng.
Chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng ngu ngốc kia, nếu không cười ngây ngô, hoặc giả không kém so với hoàng đế đệ đệ của hắn, nhưng là con bà nó, hắn cố tình là một kẻ ngốc, lãng phí a, thật lãng phí, lãng phí hai nam tử tuấn tú tuyệt thế, nghĩ tới lòng của nàng và hoàng nãi nãi co rút đau đớn .
Phùng công công đã sớm bưng một quyển sách hoàng gia nữ giới màu vàng vào điện, nhìn chủ tử nói chuyện liền ngoan ngoãn chờ ở một bên.
Hách Liên Dật Khải phân phó hắn tiến lên, vội vàng nói sang chuyện khác, để tránh hai lão nhân gia lại bắt đầu can thiệp.
"Công công trình lên ẫu hậu, ngày hôm nay trẫm cũng nghe nữ giới một chút."
Sau khi nói xong câu đó khóe miệng lưu lại nụ cười, có mùi vị cố ý nhìn Dạ Tiểu Nhụy.
Dạ Tiểu Nhụy ngồi trong sảnh ở phía dưới không chút nào yếu thế nhìn lại, nhìn gì mà nhìn, muốn chơi ta thì nói thẳng, Hoàng Thái hậu là một lão hồ ly, ngươi chính là con tiểu hồ ly, biết rất rõ ràng thân phận của người ta còn không nói cho biết là Hoàng thượng, coi nàng như con khỉ đùa bỡn, hiện tại lại không kịp chờ đợi muốn nhìn nàng bị nương hắn chỉnh. Hừ hừ đừng xem bộ dáng yếu kém, nhưng là trong lòng rất gian trá, nếu không phải là hắn ta sẽ phải gả ột kẻ ngu ư, cái tên đáng chết, khinh thường ngươi.
"Duệ Vương phi, hiện tại Bổn cung đọc cho ngươi nghe, ngươi phải nhớ kỹ tiếp thu tổ tông dạy."
Vẻ mặt Dạ Tiểu Nhụy tươi cười, thật ra thì trong lòng hận không được phóng lửa đốt cái gì cái gì mà sách tam tòng tứ đức, nhưng cũng may vất vả chính là người đọc, nàng ngồi nghe người khác đọc là được. Nhìn lại bệnh mỹ nhân ở ghế đối diện phía trên, dáng vẻ buồn cười rồi lại cố nén lấy, nhìn nàng, thật đáng ăn đòn.
Thái hậu hướng dẫn đọc một tiếng, nàng chán nản thoáng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ngoài cửa ánh tà dương từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng cảm thán ‘làm người đã khó khăn, làm nữ nhân càng khó khăn, làm nữ nhân cổ đại càng khó hơn.’
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, vốn tưởng rằng nghe là chuyện rất dễ dàng, nhưng là không nghĩ tới Hoàng Thái hậu so với giám đốc mở cuộc họp còn nói nhiều hơn, vừa mới bắt đầu nàng vẫn rất nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, ngồi trên chỗ lão bà sắp xếp nghe vào tai này ra tai kia (lão nhân gia), từ từ, nàng dứt khoát tự mình nghĩ chuyện của mình, lười phải nghe. Nhưng theo thời gian chậm rãi đi qua, nàng đem toàn bộ chuyện có thể nghĩ cũng nghĩ xong rồi, Thái hậu lão nhân nóng nảy vẫn còn ở phía trên môi mỏng nhỏ bé khạc ra từ, lần này thì ngược lại nàng bị buộc đành phải nghe, lắng lắng nghe nghe hai mắt bắt đầu đánh nhau, trống mí mắt mệt mỏi nhìn xem tên ngốc bên cạnh, nghĩ thầm khó trách không có làm ầm ĩ, thì ra là nằm sấp nơi đó ngủ thật ngon, mình không nhịn được cũng ngáp một cái, kéo mí mắt lắc a lắc, cứ như vậy ngủ thϊếp đi.
Hách Liên Dật Khải thú vị xem quả đầu dưa nhỏ của nàng, lúc lên lúc xuống lúc sang trái sang phải. Từ lúc bắt đầu ngủ, nhất cử nhất động của nàng thu hết vào mắt, nhìn Vương huynh bên cạnh nàng, đôi phượng mâu hàm chứa chút dậy sóng, trong lòng bất giác có chút ghen tỵ với Vương huynh ngốc có được khả nhân nhi xinh đẹp và lương thiện, rồi lại âm thầm chửi rủa mình suy nghĩ lung tung, sớm biết có hôm nay cần gì phải bắt đầu, huống chi thân thể hắn bệnh yếu ớt thì làm sao cho người khác được hạnh phúc.
Giờ phút này Thái hậu ở ghế trên đã đọc xong nữ giới, dung nhan tươi đẹp nhàn hạ bỏ sách trong tayxuống, mày ngài nhẹ nhàng nâng lên, liếc người nghe ở dưới tháp, đột nhiên lông mày nhíu, bốp một tiếng, cầm sách đậplên bàn.
"A, động đất, động đất, lại động đất."Dạ Tiểu Nhụy ôm ngực nhảy lên, đợi thấy rõ đang ở đâu, lại mệt lả tuột xuống, thân thể mềm mại nằm ở trên ghế.
"Càn rỡ!!! Duệ Vương phi, nhìn xem tư thế ngồi cử chỉ của ngươi bây giờ, giống một Vương phi nên có sao, ái nữ Liễu Tể tướng dung tục lỗ mãng như thế sao? Đây chính là Hoàng thượng chọn Vương phi cho Duệ thân vương."Diêu Thái hậu đã tức giận trong lòng khí rừng rực tức sùi bọt mép.
"Ai u, ai u,ầm ĩ chết..., lỗ tai lão bà ta đây đều bị ngươi làm cho điếc rồi, ngủ thoải mái cũng không được."
"Mẫu hậu, ngài buồn ngủ thì trở về cung Từ Ninh đi."
"Bổn cung trở về cung Từ Ninh ngủ không ngon, không có ai niệm kinh cho ta."
"Người. . ."
Thừa dịp lúc ồn ào, lão Thái hậu vội vàng khoa tay múa chân thủ thế với Dạ Tiểu Nhụy, muốn nàng mau mau đứng lên.
Dạ Tiểu Nhụy nhận được tín hiệu, vội vàng bò dậy, trong miệng nói thầm : "Ta chẳng ra gì, ai muốn làm Vương phi, dù thế nào đi nữa hắn cũng là tên ngốc, ngươi coi ta cũng là kẻ ngu không được à."
Diêu Thái hậu cũng biết lão bà này tới chính xác không có chuyện tốt, mà Thái hoàng Thái hậu cũng biết ả ta không để êm đẹp, nàng dâu độc ác này chính xác sẽ không để cho bà sắc mặt tốt thân ái tiểu hoàng tôn tiểu cháu dâu.
Nhìn bộ dáng ả ta lửa giận ngút trời, Thái hoàng Thái hậu lại vô cùng hữu hảo nói:
"Tốt lắm tốt lắm, đừng tức giận nữa, ta đây không phải là nhàn rỗi mà nhàm chán tới xem ngươi ư, ngươi xem một chút ngươi, mỗi ngày trên đầu cũng một đoàn lửa bốc lên, lão bà ta không tới để cho ngươi trút tức giận, tránh cho những cung nữ thái giám lại chịu tội của ngươi. Nếu tức giận đã trút được rồi, nữ giới cũng đã học ..., ta xem ta nên trở về cung Từ Ninh rồi, đi, cháu dâu, cùng hoàng nãi nãi đi dạo hoa viên đi."
Dứt lời liền chống tay tiểu nha đầu đứng lên.
"Mẫu hậu, người đây là làm rối loạn, chẳng lẽ để cho nàng càn rỡ, ngay cả quy củ tổ tông cũng không cần."
"A, ngươi hiện tại là tổ tông hay ta là tổ tông, quy củ là người chết định cho người sống đổi, ta nói Thái hậu nương nương, triều đại gì rồi mà ngươi còn cổ hủ như thế, nhìn ngươi ăn mặc xem, chậc chậc chậc so với lão bà ta ngươi rất hoàn tục (nói người tu hành trở lại đời sống của thường dân), khó trách tư tưởng theo không kịp trào lưu, cái châm Phỉ Thúy đó vài thập niên trước ta dùng qua rồi. A, còn nữa..., hoa văn áo bào này, ta nhớ được ta mười mấy năm trước cũng có một cái, sau lại ta ngại quá tục khí, đưa a ma ở ngự thiện phòng làm củi đốt, ngươi còn không nhanh thay đổi, nếu không mặt mũi hoàng thất chúng ta cũng bị ngươi cho vứt sạch."
Liên tiếp nói xuống, chọc ọi người cung nữ thái giám trong điện cũng âm thầm cười trộm, đứng ở phía dưới Dạ Tiểu Nhụy đã sớm cười đến cả người run rẩy, chỉ có phu quân ngốc của nàng còn mơ mơ màng màng không biết vì sao.
DiêuThái hậu giận đến nhất thời á khẩu không trả lời được, bà vội vàng thừa dịp đầu óc ả ta bị ngắt kết nối, xoay người đi tới Dạ Tiểu Nhụy, nắm tay của nàng đi ra ngoài cửa vừa đi vừa đắc ý nói thầm:
"Đi thôi cháu dâu,hoàng tôn tốt của ta, bồi hoàng nãi nãi đi dạo hoa viên đi."
Hách Liên Dật Khải đứng tại chỗ mặt bất đắc dĩ, hai lão nhân gia này từ khi hắn hiểu chuyện đã bắt đầu đấu đến bây giờ chưa từng ngừng nghỉ, mỗi lần hắn đều không nói gì đứng ở một bên xem cuộc chiến, hoặc là trốn thật xa.
Nhìn cái người dương dương đắc ý đi ra cung, người ở phía sau lửa giận ngút trời, hắn cũng đành phải mau mau tránh người thôi.