Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Có Độc

Chương 44: Lại tái kiến (nhị)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ mẹo (5am-7am), trời tờ mờ sáng, thành Lãnh châu dưới ánh sáng yếu ớt, vừa thê lương vừa xơ xác tiêu điều. Trước phút giông tố, không khí yên tĩnh cũng không giấu được lệ khí sát lục, tường gạch trước mắt quân binh đã cũ nát điêu tàn.

Ba lần đánh Lãnh châu, chúng tướng sĩ đã sớm mệt mỏi không chịu nổi. Nếu lần này không một trận tóm hết, đợi viện binh của Cố Ung đến, chuyện công thành khó càng thêm khó.

Trịnh Triệu biết rõ thế cục ác liệt, lần này tình thế bắt buộc, công khai cùng Lục Nguyên Thiệu dẫn đoàn quân chủ lực công thành, Lục Oanh theo Lục Khang mai phục phía Tây Nam Lãnh châu, hòng làm tiếp ứng. Cũng may binh lực sung túc, binh tướng bốn phía bao vây chủ thành chặt như nêm cối.

Bầu trời vẫn còn treo mấy ngôi sao, chốc sáng chốc tàn.

Mấy tháng nay lang bạc kỳ hồ*, giúp cho Lục Oanh lần đầu cảm nhận được phụ thân ở biên cương rốt cuộc trải qua sinh hoạt như thế nào. Thuở nhỏ, nàng chỉ có thể nhìn thấy phong quang vô hạn khi phụ thân chiến thắng trở về, nhưng hoàn toàn không biết hắn ở biên cương từng chịu bao nhiêu đao thương, đã bao nhiêu lần kề sát cái chết.

"Đang nghĩ gì thế?" Lục Khang như ngày xưa vậy, xoa xoa đầu Lục Oanh, "Lớn rồi, có tâm sự cũng không nói với ca ca..."

"Nếu nương... Nếu nương còn sống, thì tốt biết bao..." Lục Oanh cúi thấp đầu nhẹ giọng than, mũi hơi cay.

Tay Lục Khang bỗng hơi khựng lại, hắn nhè nhẹ vỗ vai Lục Oanh, an ủi nói, "Nương biết ngươi như vậy, sẽ vui vẻ." Kỳ thật, Lục Khang đến nay vẫn chưa hiểu được, năm đó muội muội vì sao đột nhiên đổi tính, tiêu tan hiềm khích lúc trước với phụ thân.

Lục Oanh hận Tam Tấn hội, càng hận hơn trước kia, trừ cái chết của mẫu thân... Lục Oanh còn nhớ tới nụ cười dối trá của nàng, nhớ tới phụ thân và ca ca suýt nữa táng mệnh vì lời nói dối của nàng, nhớ tới dưới bề ngoài dịu dàng của nàng cất giấu tâm địa rắn rết như thế nào.

Tâm, như lại bị hung hăng xé nát lần nữa.

Lúc này, bóng dáng trên cửa thành Lãnh châu, trong gió càng có vẻ đơn bạc. Quân đội Trịnh Triệu đã vận sức chờ phát động, vây quanh cả tòa thành. Lục Oanh cũng ở đây... Cố Thanh Trản khép hờ mắt, ánh mặt trời mông lung làm cho tâm sự nàng càng thêm nặng nề, nhịn không được tự hỏi chính mình... Nàng thật sự có thể đối chọi với Lục Oanh sao?

Trận doanh đối nghịch, thế lực thù địch, cuộc chiến này dù thắng hay thua, giữa nàng và Lục Oanh, rốt cuộc phải có một người chết.

Nàng cô đơn chiếc bóng mà tiến vào cuộc đời này, vì sao lại không để nàng cô đơn chiếc bóng mà rời đi? Vì sao cố tình khiến cho lòng nàng ấp ủ một người? Vì sao mãi mãi không thể quên được một câu "A Trản, ta yêu ngươi..."?

Nàng từng cùng Lục Oanh hứa nguyện trước mặt thần linh, nàng nguyện Lục Oanh hận nàng cả đời, đừng cho nàng tình yêu dù chỉ một phần... Nhưng nàng lại cứ ba lần bốn lượt muốn đến gần Lục Oanh.

Ngàn dặm xa xôi đến Bắc Cương, Cố Thanh Trản biết mình vẫn không quên được nàng, muốn thấy nàng... Thậm chí, mặc kệ phải dùng bất kỳ cách nào.

----

Bầu trời phương Đông vừa sáng, xa xa truyền đến tiếng trống đánh lẫn vào tiếng hò hét. Tiếng kèn sừng trâu vang lên, là tín hiệu thắng lợi.

"Thắng?!" Nghe được tín hiệu, Lục Khang mừng rỡ như điên, hắn kích động đến mức một lần lại một lần gọi Lục Oanh, "Oanh nhi, chúng ta thắng!"

Công thành sao lại dễ dàng như thế? Tuy địch ít ta nhiều, nhưng dựa vào địa hình hiểm yếu, thủ thành dăm ba ngày tuyệt đối không thành vấn đề, trừ phi Lãnh châu chủ động cầu hàng, bằng không...

Lục Oanh thầm thì, "Sao lại như vậy? Chuyện này tất có điểm kỳ quái..."

Kèn còn đang kêu dài, quả thật là tín hiệu đã ước định trước đó. Mặt trời ló lên qua đường chân trời sa mạc, ánh nắng nhu hòa xua tan u ám, trên tường thành cờ hiệu Bắc Trịnh phấp phới giữa trời.

Lục Oanh còn chưa kịp suy tư, xung quanh đã vang lên tiếng hoan hô điếc tai, khói lửa xa xa còn chưa tỏa khắp, trận chiến này cứ như vậy mà chấm dứt.

"Sao vậy?" Lục Khang thấy Lục Oanh nâng trán, vẻ mặt không quá vui vẻ, "Không thoải mái sao?"

Lục Oanh lắc đầu, rõ ràng là một hồi thắng trận, nhưng vì sao vẫn cảm thấy run sợ trong lòng, cứ cảm thấy... cứ cảm thấy sắp xảy ra điều gì.

Trong thành Lãnh châu, Trịnh Triệu rút trường kiếm đặt lên cổ nữ tử thanh y, như điên cuồng mà một lần lại một lần lặp lại cùng một cái tên, cười tà, "... Cố Thanh Trản... Cố Thanh Trản... Không ngờ ngươi cũng có hôm nay..."

Lưỡi kiếm lạnh băng dán trên cổ, cũng không thể làm nàng e ngại, đáy mắt nàng nào thấy nửa phần lo lắng. Cố Thanh Trản thản nhiên mà nhìn quanh bốn phía, đến cùng vẫn không thấy bóng dáng Lục Oanh, đáy lòng dâng lên nỗi buồn bã.

Đáy mắt Trịnh Triệu sát khí tràn đầy, nếu như không phải do nữ tử trước mắt, hắn sao sẽ lưu lạc đến Bắc Cương... Nếu không phải nữ tử này từ giữa làm khó dễ, châm ngòi thổi gió, Từ Dục sao lại bị Trịnh Diệc nhốt vào thiên lao, nhận hết tra tấn không tính người.

"Cố Thanh Trản..." Da thịt nơi cổ bị lưỡi kiếm cắt đứt, dòng máu đỏ tươi ấm áp từ lưỡi kiếm chảy xuống...

"Gϊếŧ ta đi..." Cố Thanh Trản chậm rãi nói.

Thấy nàng không lo không sợ, Trịnh Triệu thật muốn trực tiếp chém đứt gân mạch của nàng. Mạnh mẽ ức chế xúc động trong lòng, hắn sao lại để nữ nhân này chết dễ dàng như thế, "Cố Thanh Trản, ta muốn ngươi sống không bằng chết..."

Một bước này, nàng lại đoán đúng rồi, Trịnh Triệu sẽ không gϊếŧ nàng, ít nhất trước khi dùng đủ cách tra tấn nàng, sẽ không dễ dàng gϊếŧ nàng như vậy.

Sau khi Ánh Thu rời đi không lâu, thành Lãnh châu quả nhiên bị quân địch chiếm lĩnh, nàng nhìn phương Bắc âm thầm ai thán, "Cố Thanh Trản, ngươi thật sự điên rồi..."

Nàng không thể tưởng được Cố Thanh Trản dưới tình huống không hề phòng bị, dám sai người mở rộng cửa thành, để quân địch chen chúc mà vào. Cố Ung lần này sai các nàng đến Bắc Cương trước, giao nhiệm vụ tạm thủ thành vài ngày, đợi viện binh vừa đến sẽ nội ứng ngoại hợp, bọc đánh quân đội Trịnh Triệu. Dù quân sĩ Trịnh Triệu có dũng mãnh thiện chiến hơn nữa, chẳng qua cũng là tàn binh bại tướng, không khó cầm chân. Đợi binh vệ Trịnh cung đến rồi, liền diễn trò hay bắt rùa trong hũ.

Nhưng mà nay...

"... Ngươi nay buông bỏ Lãnh châu, hành động như vậy ngươi biết có nghĩa gì không?" Ánh Thu bóp vai Cố Thanh Trản. Nếu không phải tận mắt thấy Trịnh Triệu phá thành mà vào, nàng không thể tin được Cố Thanh Trản sẽ thật sự phản bội Tam Tấn hội.

"Là buông bỏ tính mạng." Vẻ mặt Cố Thanh Trản không gợn sóng không sợ hãi, tựa như tính mạng là thứ vô dụng nhất trên đời, buông bỏ thì buông bỏ, không có gì đáng tiếc.

Nàng sao lại không biết đây? Hậu quả khi phản bội Tam Tấn hội, nàng rõ ràng hơn ai hết.

"Nếu ngươi còn không đi, đợi bọn họ gϊếŧ vào thành, đã chậm."

Nghe được tiếng vó ngựa nổi lên bốn phía bên ngoài, Ánh Thu nắm chặt đấm, chất vấn nàng, "Ngươi thì sao, không đi sao?"

Cho tới nay, Ánh Thu luôn xem nàng như quái vật máu lạnh, nhưng một người như vậy mà dụng tình, đáng sợ hơn bất kỳ ai, "Ngươi vì nàng, ngay cả tính mạng cũng không cần ..."

Không đáp, trầm mặc, liền chứng tỏ hết thảy.

Nếu có một ngày, nhất định phải ngươi chết ta sống, vậy hãy để ta đi tìm chết.

Mặt ngoài điềm nhiên bình thản, nhưng tâm lại trong trạng thái cực đoan nhất. Cố Thanh Trản mặc kệ người đời xem nàng thế nào, nàng cũng không thấy mình có tội, nhưng khi nàng nhìn thấy hận ý trong mắt Lục Oanh, nàng sẽ hận bản thân, hận mình hai tay dính đầy máu tươi, hận mình miệng đầy dối trá. Nàng cả đời này đều là sai lầm.

Xiềng xích nặng nề, trong địa lao không thấy ánh mặt trời, đen tối ẩm ướt, còn bốc lên mùi mốc gay mũi. Hoàn cảnh này Cố Thanh Trản cũng không xa lạ, nàng từng đứng trong những chỗ giống vậy, tra tấn thẩm vấn qua bao nhiêu người, đã sớm nhớ không rõ.

"... Nghe nói, địa lao Lãnh châu có ba mươi sáu khổ hình, trẫm thật muốn mở rộng tầm mắt."

Trịnh Triệu lấy một cây roi da thấm nước muối, roi đầu tiên lập tức quất lên gương mặt Cố Thanh Trản. Làn da trắng nõn tức thì da tróc thịt bong, nước muối từ roi da nhiễm vào máu thịt, đau đớn thấu xương.

Nhưng Cố Thanh Trản thậm chí không phát ra một tiếng rên, đau đớn này đối với nàng, còn chưa tới mức không thể chịu được.

"Không hổ là người Tam Tấn hội..." Trịnh Triệu ngồi xổm xuống, gợi lên cằm nàng, cầm ra một thanh chủy thủ, dùng lưỡi dao lạnh lẽo vỗ vào vết thương máu thịt bầy nhầy trên mặt nàng, "Hay là khắc lên khuôn mặt này chín chín tám mươi mốt đao, xem ngươi còn lấy diện mạo này đi mê hoặc lòng người bằng cách nào..."
« Chương TrướcChương Tiếp »