Chương 38: Biệt ly (tứ)

Hoàng cung này thủ vệ sâm nghiêm, thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện sáu đại hán, tình hình này không tránh khỏi rất kỳ quái.

"Các vị đại ca... Có chuyện gì bình tĩnh nói nha..." Tần Ngôn cợt nhả nói với mấy người kia. Người ta thường bảo đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhưng mấy tên đối diện một chút cũng không để ý quy củ giang hồ, tiến lên liền muốn động thủ chém người.

Trong chớp mắt, Tần Ngôn tay mắt lanh lẹ lật cái bàn trước mặt, ném về phía mấy người kia, đồ vật lớn nhỏ trên bàn loảng xoảng rơi nát đầy đất. Đại hán cầm đầu vọt tới, Tần Ngôn chế trụ cổ tay cầm đao của hắn, nghiêng chân gạt qua khiến hắn ngã xuống đất, lòng bàn tay xoay một cái, liền đoạt được đao lớn trong tay đại hán kia, thuận thế chém một nhát lên đùi hắn. Máu tươi phụt bắn, toàn bộ động tác đều xong trong một hơi thở.

Mọi người thấy tiểu sinh mặt trắng trước mắt có vài phần thủ đoạn, liền do dự, đang định đồng loạt tiến lên. Nhưng đao pháp Tần Ngôn thật mau, làm sao cho bọn họ thời gian suy nghĩ, chỉ cần ba chiêu hai thức Tần Ngôn đã chế phục hết cả đám.

Sáu người ôm chân ngã xuống đất, nhưng đều tính mạng không lo, chỉ là không thể hành động.

Bích Lạc trốn dưới gầm giường xem đến trợn tròn mắt. Thì ra tên trộm rượu này lợi hại đến thế, ngày thường mình "khi dễ" hắn như vậy, nếu hắn muốn trả đũa thì làm sao đây? Bích Lạc che miệng mình, vẫn nên tích chút khẩu đức thì hơn.

Thấy không còn nguy hiểm, Bích Lạc mới sợ hãi rụt rè bò ra từ gầm giường, "Ngươi... Ngươi sao lợi hại như vậy?! Tên trộm rượu... Thì ra ngươi luôn giả bộ..."

"Sao có thể nói là giả bộ đây? Ta chỉ là từ trước đến nay rộng lượng với mỹ nhân..." Tần Ngôn cà lơ phất phơ mà nói.

Mặt Bích Lạc chợt ửng đỏ, lúc này tên trộm rượu nhìn thuận mắt hơn không ít.

"Mỹ nhân xem đủ chưa?"

Bích Lạc mắc cỡ chết được, mặt đã thành đỏ bừng. Lãng tử này cũng quá lỗ mãng rồi, nàng vừa định phản bác... mới phát hiện Tần Ngôn hoàn toàn không phải đang nói chuyện với nàng, mà là hướng về phía sau nàng...

"Tần công tử quả nhiên thân thủ tốt." Cố Thanh Trản sai người kéo mấy tên sát thủ kia xuống. Lúc trước nàng nghe Ánh Thu nói người này công phu không tệ, nên mới cố tình sai khiến vài người tới thăm dò một hai.

"Cố đại mỹ nhân tán thưởng, tán thưởng."

Cố Thanh Trản không quen quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Hoàng kim ngàn lượng, bảo hộ Lục Oanh đến Bắc Cương, đủ không?"

Tần Ngôn cười đáp, "Quả nhiên người Tam Tấn hội luôn luôn không thiếu bạc. Tại hạ sống ngày nghèo khó quen rồi, không thể đại phú đại quý."

"Ngươi nếu không muốn, vậy ngươi không còn giá trị, nay ta gϊếŧ ngươi dễ như trở bàn tay."

"Nữ tử vẫn chớ nên đặt gϊếŧ chóc bên miệng thì hơn." Hay cho một mỹ nhân rắn rết, đây rõ ràng là không cho mình đường lui mà, Tần Ngôn trả lời, "Chỉ cần ngươi thả chúng ta rời đi, ta đương nhiên sẽ đưa Lục cô nương về Lục gia, ta không muốn gì hết."

Không muốn gì hết? Cố Thanh Trản từ nhỏ được răn dạy, chỉ có lợi ích tuyệt đối mới có trung thành tuyệt đối. Tam Tấn hội chỉ dạy nàng nhìn sự tham lam và ích kỷ của con người, nàng cũng luôn luôn sống như thế.

Cho nên, trước khi Lục Oanh vì nàng phấn đấu quên mình, nàng không tin vào tình cảm, nàng thấy tình cảm là thứ vô dụng nhất trên đời. Nhưng đến khi gặp gỡ Lục Oanh, vì người thương thậm chí có thể không màng tính mạng, nàng mới hiểu được, trên đời này ngoại trừ tính kế và lợi dụng, ngoại trừ ích kỷ và tham lam, thực sự có tình cảm thuần túy.

"Vì sao?" Cố Thanh Trản nhìn Tần Ngôn, ngay cả hoàng kim ngàn lượng mà hắn cũng bỏ qua.

"Bởi vì hắn là người tốt." Bích Lạc dũng khí phồng lên nói một câu, mấy ngày nay nếu không phải Tần Ngôn giúp nàng, nàng đã sớm chết đói. Tuy rằng tiểu tử này miệng hơi thối, nhưng cũng có đảm đương.

"Trên đời này thứ càng khó được hơn hoàng kim, chính là chữ "tình" ..." Tần Ngôn đi đến trước mặt Cố Thanh Trản, nhỏ giọng nói với nàng, "Ngươi dành cho Lục cô nương một mảnh tình si, tại hạ rất bội phục."

Nghe hắn nói như vậy, Cố Thanh Trản tuy hơi chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh vô tình. Nàng xưa nay không thích người ngoài phỏng đoán tâm tư của mình, mặt lạnh nói, "Nếu một đường này nàng xảy ra nửa điểm sai lầm, ta sẽ gϊếŧ ngươi, còn có sư phụ ngươi... Cố Thanh Trản ta gϊếŧ người, chưa bao giờ để cá lọt lưới."

Tần Ngôn cứng họng, người này thật là quá không hiểu phong tình. Chẳng qua khi nàng ở bên Lục cô nương, trái lại thật sự rất hiểu phong tình, có thể thấy được người đời đều khó thoát một cửa tình. Tần Ngôn bĩu môi, "Được, mỹ nhân cao hứng là được."

"Việc này ta sẽ mau chóng an bài." Thời gian còn có thể giữ nàng lại bên mình, đã đếm được trên đầu ngón tay.

Ngay từ đầu khi lừa gạt nàng, giữ lấy nàng, nên nhận ra rồi cũng có một ngày sẽ mất đi nàng, không sớm thì muộn.

Dù dùng đến thuật châm cứu, bệnh cũng hoàn toàn không khởi sắc. Tần Ngôn nói đây chỉ là vấn đề thời gian, nếu mãi vẫn không tốt thì đưa đi Bắc Cương, Hàn Chân nhất định có phương pháp trị liệu.

Không ai biết dưới khuôn mặt gợn sóng không lo lắng của Cố Thanh Trản, cất dấu bất an rối bời như thế nào, ngay cả Lục Oanh cũng không biết.

Khoảng này thời gian, nàng thường xuyên ôm Lục Oanh cả đêm không ngủ, muốn nhớ kỹ mùi hương của nàng, tham luyến hơi ấm của nàng... Cảm giác lo được lo mất này tra tấn Cố Thanh Trản đến mức điên cuồng. Nếu lại chần chờ không tiễn bước Lục Oanh, nàng lo mình thật sự sẽ dùng thủ đoạn ti tiện nhất để giam cầm người thương.

"A Trản, ngươi có tâm sự?" Đã nhiều ngày, Lục Oanh luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, Cố Thanh Trản cứ thích lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không làm bất cứ động tác gì.

Vẻ mặt Cố Thanh Trản khi ngắm nàng có sự chuyên chú nói không nên lời, thật lâu sau mới đáp, "Muốn xuất cung không? Đến bên người nhà ngươi..."

"Người nhà? Muốn..." Đôi mắt Lục Oanh vụt sáng.

Lúc này ánh mắt Cố Thanh Trản lại ảm đạm, Lục Oanh dĩ nhiên là muốn trở lại bên người nhà của nàng, nàng sao sẽ nguyện ý cùng mình bị nhốt trong thâm cung không thấy ánh mặt trời này chứ?

"Ừ, qua hai ngày nữa... ta sẽ sai người đưa ngươi trở về." Cố Thanh Trản miễn cưỡng cười vui, chỉ một câu như vậy đã dùng hết tất cả dũng khí của nàng.

"Vậy còn ngươi?" Lục Oanh một cánh tay chống người dậy, nghiêng mình nhìn thẳng đôi mắt Cố Thanh Trản. Cố Thanh Trản giấu diếm nàng chuyện gì, nàng có thể ẩn ẩn đoán được, "Ngươi phiền ta, cho nên muốn đưa ta đi, đúng không?"

Thời gian này A Trản "lãnh đạm" với mình, lại thường xuyên bỏ mình đi thương nghị gì đó với người khác. Điều này làm cho Lục Oanh không thể không nghĩ nhiều.

"Không phải." Cố Thanh Trản đưa tay vỗ về mái tóc đen bóng của nàng, "Ngươi chớ suy nghĩ miên man."

"Vậy ngươi sẽ rời đi cùng ta?!" Lục Oanh lại vội vàng hỏi.

"Ta dĩ nhiên sẽ rời đi cùng với A Oanh của ta." Khóe môi Cố Thanh Trản gợi lên, nói dối một lần cuối cùng. Trước lúc sắp chia tay, nàng hy vọng nhìn thấy Lục Oanh cười tươi như hoa.

"Ngươi vì sao cứ nhìn ta như vậy?"

"Bởi vì A Oanh của ta thật đẹp."

Nàng há mồm ngậm miệng đều là "A Oanh của ta", Lục Oanh nghe mà thẹn thùng, nhưng tâm lý lại vô cùng vui vẻ, thuận thế rúc vào lòng Cố Thanh Trản, chủ động ôm sát nàng, thì thầm, "Ta nào đẹp như ngươi. Hội hoa đăng lần trước... bao nhiêu nam tử nữ tử đều nhìn ngươi chằm chằm, ngay cả mắt cũng không thèm chớp..."

Đã qua thời gian dài như vậy, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ. Cố Thanh Trản nghe giọng điệu nàng bụng dạ hẹp hòi, chợt thấy nàng cứ như một bình dấm bị hắt hủi, tỏa mùi chua lét nồng nặc đến vậy.

"Còn đang ghen?" Cố Thanh Trản dùng ngón tay thon dài vuốt vuốt chóp mũi Lục Oanh, cưng chiều hỏi.

Cố Thanh Trản yêu chết được bộ dáng nàng khi ghen. Đôi mày khẽ nhíu, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nghiêng về một bên, nhất là đôi môi mỏng còn hơi hơi chu lên, làm người ta nhịn không được mà muốn...

Môi nàng vừa thơm vừa mềm, cứ như vậy dịu dàng mà áp lại đây, dán lên môi mình. Lục Oanh cảm thấy chiếc lưỡi ấm áp chạm vào răng mình, liền chủ động hé môi, thậm chí nhẹ nhàng ló ra đầu lưỡi của mình...

Cố Thanh Trản lần đầu tiên được nàng đáp lại như vậy, trầm mê trong sự chủ động ngượng ngùng của Lục Oanh, xụi lơ thân mình, mặc cho Lục Oanh đủ loại "thưởng thức".

Lục Oanh trúc trắc mυ"ŧ cánh môi nàng, khép hờ mắt ngắm nhìn dáng vẻ mê ly động tình của nàng. Cố Thanh Trản lạnh nhạt với tất cả mọi người, duy độc với mình là phong tình vạn chủng, cảm giác này... A Trản chỉ là của một mình mình. Ham muốn chiếm hữu bành trướng khiến Lục Oanh càng thêm dùng lực mà hôn, đưa tay nâng khuôn mặt đang nóng lên của nàng, ngậm lấy đôi môi mềm, đưa lưỡi vào miệng nàng từng tấc từng tấc đẩy mạnh, lặp lại quấn quanh, nhấm nháp ngọt lành.

"Ưʍ..." Cố Thanh Trản đã sớm bị Lục Oanh hôn đến tình mê ý loạn. Chuyện mà ngay cả trong mộng nàng cũng không dám xa cầu, hiện giờ lại đang từng chút từng chút diễn ra. Tay nàng không tự chủ được đặt lên bờ vai thon gầy của Lục Oanh, vừa đáp lại nụ hôn sâu, vừa vòng tay ôm chiếc cổ thon dài của người yêu, lòng bàn tay nóng cháy qua lại vuốt ve làn da nhẵn nhụi nơi cổ...

Tim Lục Oanh đập càng lúc càng nhanh, khi Cố Thanh Trản vuốt ve nàng như vậy, trong đầu nàng không ngừng hiện ra hình ảnh hai nữ tử giao hoan, cũng giống như các nàng lúc này...

Đêm khuya yên tĩnh, ánh nến hôn ám, màn lụa mông lung đã rũ xuống.

Lục Oanh thoáng lật người, liền áp Cố Thanh Trản dưới thân, dùng mu bàn tay vỗ về đôi má nàng, liếʍ liếʍ môi, trên môi còn vương hương thơm của nàng ...

Thân mình tựa như không thể khống chế, Lục Oanh nhắm mắt lại, cúi xuống bắt đầu cắn hôn môi nàng, học bộ dáng nàng đối với mình lúc trước, hôn lên mang tai nàng, mυ"ŧ vành tai của nàng, còn vùi đầu vào cổ nàng, từng chút từng chút liếʍ hôn...

Cố Thanh Trản nằm dưới thân Lục Oanh, cả người phập phồng dữ dội, thở dốc cũng càng ngày càng nhanh, nhất là khi Lục Oanh cắn hôn cổ nàng, cảm thấy hạ thân bỗng dưng trở nên nóng bỏng khát cầu, "A Oanh... Ưʍ..."

Nghe nàng thấp giọng thở gấp gọi tên mình, Lục Oanh càng không dừng được. Không cần lý do, nàng chính là thích nghe A Trản thở gấp như vậy, thích bộ ngực nàng áp lên ngực mình, thật mềm... cũng thật thoải mái.

"A Oanh ——" Cố Thanh Trản không chịu nổi khi Lục Oanh chỉ khıêυ khí©h như vậy, nàng muốn Lục Oanh càng lớn gan hơn chút. Lần đầu tiên của nàng, cũng là một lần cuối cùng, nàng muốn cho Lục Oanh, muốn cho người mình yêu nhất.

Đầu ngón tay dường như chạm phải một dòng lệ ấm. Nàng khóc. Lục Oanh giờ mới thấy vừa rồi mình thật quá đáng, hoàn toàn không cố kỵ đến cảm thụ của nàng, chỉ lo xúc động tràn đầy trong lòng.

"Sao lại khóc... A Trản..." Lục Oanh luống cuống tay chân thay người thương lau khô nước mắt, không hề đυ.ng vào nàng nữa, "Ta cũng không biết mình bị làm sao... Chính là nhịn không được... Nhịn không... Ưʍ..."

Cố Thanh Trản ngẩng đầu chặn lại môi Lục Oanh, đánh gãy lời nàng, "A Oanh, ta thích... tựa như vừa rồi vậy..."

"Ta thích ngươi... hôn ta, vuốt ve ta..." Cố Thanh Trản vừa nói vừa kéo tay nàng, dẫn nàng đi vuốt ve thân thể của mình. Mi mắt, mũi, môi, cằm, cổ, xương quai xanh, còn có nơi mềm mại cách tầng trung y kia.

"A Oanh..." Cố Thanh Trản tiếp tục ôm cổ nàng, hơi thở ấm áp lưu luyến bên tai nàng, "Ngươi muốn ta không?"

"A Trản..."

"Ngươi hỏi ta đêm tân hôn còn phải làm những gì..." Cố Thanh Trản cầm tay Lục Oanh đặt lên vạt áo bên hông mình, nhẹ nhàng kéo, trung y liền rời rạc mở ra, "Tựa như vừa rồi vậy, ngươi làm rất tốt..."

*

Dany: Chương sau tới lượt Bích Lạc mở cửa vô haizzzz...

Đùa ấy =)) Chương 39 thịt nhé, các bạn phải follow mình mới đọc được. Mình không muốn bị report vì Oanh Trản âu yếm quá độ đâu ;; v;;

Vì lý do chương thịt cần được rà soát và kỳ công hơn nên có thể mình sẽ post muộn, các bạn thông cảm. Thật ra thì mọi người đều muốn đọc chương H càng mượt càng tốt đúng không nào? ;)

Ngoài lề tý, đây là cuộc trò chuyện giữa mình và bạn beta khi chọn bài cho chương này:

Mình: "Chương này có H nè, thấy bài Khuyết Tịch nghe hợp không?"

Beta iu dấu: "Ok đó."

Mình: "Chắc không á? Bài này nhạc buồn với nặng nề quá, nghe đau lòng lắm."

Beta: "Thì đời hai đứa này có vui mếu đâu."

Thế là chọn Khuyết Tịch luôn haha :khóc:

P.S: Bạn nào biết bài nào nhẹ nhàng, hợp nghe khi phiêu với thịt thì đề nghị cho mình nhé ;; v;;