Chương 16-1: Vu oan giá họa (1)
Khi buổi biểu diễn của mình kết thúc Hà Tú Trinh trở về chỗ ngồi của mình với nỗi tức tối trong lòng, vì từ nãy đến giờ vương gia không hề để mắt đến mình mà chỉ chăm chú nhìn ly rượu trên tay.
Với tính tình điêu ngoa của mình ả thật sự muốn phát tác tại nơi này nhưng trước mặt vương gia nàng lại không dám.
Nhưng mà cũng chẳng sao bởi nơi này cũng còn rất nhiều người để nàng chơi đùa. Khi biểu diễn xong nàng thải tú cầu cho một cô nương dáng vẻ rất thùy mị nhưng vẫn còn tồn đọng lại nét sợ hãi trên khuôn mặt đáng yêu của nàng.
( Sau khi bất kì một tiểu thư nào biểu diễn xong sẽ cầm lấy tú cầu thải cho người khác, ai bị thải trúng sẽ tiếp tục lên biểu diễn)
Có lẽ do run sợ khi thấy được thánh nhan nên bài biểu diễn không có gì đặc sắc cho lắm, hay cũng có thể là do bài mở đầu của Hà Tú Trinh quá hay nên khiến cho các bài tiếp theo bị lu mờ.
Thấy kết quả đúng như mong muốn của mình nỗi tức giận của Hà Tú trinh mới được giảm xuống.
... ...... ...... ...... .....
Quay trở về với nam nữ chính của chúng ta thì Tuyết Lung Linh sau một hồi ăn uống no say cùng với việc mở mang tầm mắt khi thấy những điệu múa cung đình chính thống .
Nhưng sau một lúc xem xong thì cũng thấy nhàm chán bởi cũng chỉ có những động tác uốn dẻo hết sức mềm mại của các tiểu thư.
Sau một hồi nhích tới nhích lui trên ghế gỗ nàng thật sự hết chịu nổi chỉ muốn nhanh chóng kiếm cớ chuồn ra khỏi cung bởi nơi này thật sự rất câu nệ tiểu tiết, quan trọng hơn là ghế ngồi không thoải mái như nàng nghĩ .
Thu hết những hành động của nàng vào mắt hắn cười một cách ngây ngô nhưng chỉ có Hạo Minh đứng sau mới thấy.
Thái độ của Hạo Minh thì rất thản nhiên như đã chuẩn bị từ trước, dẫu sao hắn cũng thấy cảnh ngây ngô của chủ tử mình rất nhiều lần rồi.
Thấy mọi người bắt đầu uể oải thì Hoàng thượng của chúng ta dĩ nhiên cảm nhận được ánh mắt không vui của hoàng đệ hắn, thế nên hắn chuẩn bị hắng giọng thì công công đương nhiên hiểu ý bẩm tấu:
- Khởi bẩm hoàng thượng đã sắp đến giờ nghỉ trưa xin hoàng thượng bãi giá.
- Được rồi cung yến tạm dừng tại đây đi , buổi chiều sẽ tiếp tục.
- Cung tiễn Hoàng thượng , thái hậu nương nương , hoàng hậu nương nương.
Nàng thật sự rất bực bội bởi lẽ tuy nói là được nghỉ ngơi nhưng muốn đi đâu cũng phải xin phép ma ma trong cung , đi một bước cũng phải nớp lo sợ, sợ rằng gặp chủ tử trong hậu cung này.
Lúc đầu nàng cũng rất thắc mắc : nói là hoàng thượng rất yêu hoàng hậu không yêu chiều thϊếp thất nào cả , nhưng trong cung vẫn có các chiêu nghi, phi tần.
Thế nhưng sau một hồi giải thích của người hầu bọt bay tứ tung thì nàng hiểu được như sau: Tuy hoàng thượng rất yêu thương hoàng hậu nhưng để yên lòng các quan trong triều nên hàng năm vẫn sẽ có tuyển phi cho hoàng thượng.
Sự yêu chiều của hoàng thượng với hoàng hậu là điều ai cũng thấy rõ nhưng các quan trong triều vẫn chưa buông bỏ hi vọng bởi vẫn còn việc tuyển phi.
Thật là hết cách với những người này.
Nàng cảm thấy thật tức cười yêu nhau mà đến với nhau cũng phải che đậy như thế.
Tức cười cho cái xã hội phong kiến này.
Nhìn sự chăm sóc lẫn nhau của đế vương nàng bỗng chốc cảm thấy ước mong, mong nàng cũng có một kết thúc đẹp như thế. Tuy rằng gian nan nhưng có người yêu thương mình thật lòng .
Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình thay đổi về tư tưởng ở cái cổ đại này .
từ việc không chấp nhận chung chồng với người khác nàng ít nhất đã thay đổi.....
Nhưng nếu việc đó xảy ra trên người nàng thì liệu nàng có thể bình tĩnh thản nhiên như thế không???
Nàng chưa biết được nhưng nàng vẫn ôm một hy vọng được trở về , thoát khỏi nơi nữ nhân chỉ là tầng lớp cuối cùng của xã hội này