Chương 16: Ngôn ngữ chính là kỹ thuật gϊếŧ kẻ địch trong nháy mắt
"Ừ, vậy hôm nay đành phải chấp nhận thôi!" Thư Nhã Phù nhìn bộ dạng của con trai, gật đầu một cái, dáng vẻ không thể làm gì khác được.
Thẻ phát cho khách quý của Trân Bảo Các có phân cấp, là do lúc đầu Nhã Phù quy định, đặc biệt kêu Văn Diệp sai người tỉ mỉ làm ra, chia ra làm thẻ bạc, thẻ vàng và thẻ kim cương, cấp bậc rõ ràng, cầm theo thẻ mới có thể lên tới tầng lầu quy định, thẻ bạc chỉ có thể lên tới lầu hai, thẻ vàng có thể lên tới lầu ba, nhưng thẻ kim cương thì ngoài việc mua sắm còn có được đặc quyền mua vật phẩm bán đấu giá, số lượng thẻ bạc tương đối nhiều, nhưng số lượng thẻ vàng cũng chỉ có ít cái mà thôi, còn thẻ kim cương lại càng thêm ít ỏi, chỉ có khoảng vài người có được mà thôi.
Khi Nhã Phù kêu Văn Diệp làm thẻ kim cương, cũng kêu y làm mấy cái mà thôi, dĩ nhiên mình cũng thuận tiện cầm một cái, không muốn lộ diện thân phận bà chủ của mình, thỉnh thoảng muốn thị sát tình hình của cửa hàng, nên phải chuẩn bị tốt.
"Sao ngươi có được thẻ vàng!" Lúc An Mộng Hàn nói lời này, đầu lưỡi thiếu chút nữa bị hàm răng mình cắn phải, ánh mắt khó tin gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ vàng Vũ Trạch đang cầm trên tay.dღđ。l。qღđ
"Sao lại không thể, chẳng lẽ ánh mắt vị thẩm thẩm này bị mù, không thể nhìn được, của người là thẻ bạc, còn của ta là thẻ vàng đấy!" Thư Vũ Trạch dùng dáng vẻ ngu ngốc, liếc mắt nhìn bộ mặt khϊếp sợ của An Mộng Hàn, bàn tay nhỏ bé cầm tấm thẻ vàng, ý nghĩ xấu xa ở trước mặt An Mộng Hàn lắc lư mấy cái.
"Được rồi, con trai, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, chúng ta đi lên lầu thôi!" Ngón tay dài mảnh khảnh cầm tấm thẻ vàng trên tay Vũ Trạch, ngoài miệng tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng động tác quả thật rất tao nhã, rất thục nữ, chiếc thẻ cầm trên tay với một góc độ rất tốt xẹt qua trước mắt An Mộng Hàn.
Thật ra thì nàng cảm thấy con trai của mình cầm không đủ cao, người khác nhìn không được rõ ràng, không đủ kí©h thí©ɧ, cho nên tự mình cầm lấy ở trước mắt người ta lắc lư lắc lư!
Bây giờ nụ cười của An Mộng Hàn rất khó coi, có cảm giác những lời mình vừa cười nhạo Thư Nhã Phù, bây giờ đều bị trả lại hết trên người mình, mặt khác ánh mắt của những người xung quanh cũng chiếu thẳng vào người nàng, càng làm cho nàng không thể đứng yên, cảm thấy trong từng ánh mắt ấy tất cả đều là giễu cợt châm biếm, mà tất cả đều do nữ nhân trước mắt ban tặng.
"Tỷ tỷ, tỷ có cái thẻ này từ đâu, tấm thẻ vàng của Trân Bảo Các không có mấy người có được, cho dù là cha thì cũng chỉ có thẻ bạc mà thôi!"
Nét mặt Thư Hương Di đầy vẻ tò mò và vui sướиɠ, nhưng giờ phút này đáy lòng vốn đang đắc ý tất cả đều tan thành mây khói, chỉ còn lại sự tức giận, không ngờ trên tay Thư Nhã Phù này lại có tấm thẻ vàng, hơn nữa còn ra vẻ dùng thẻ vàng cảm thấy rất uất ức, tại sao nàng lại có thẻ này?
"A, muội nói cái thẻ này sao!" Thư Nhã Phù nghe Thư Hương Di hỏi, nhìn trong đáy mắt nàng ta đầy vẻ kinh ngạc và ghen tỵ, cầm tấm thẻ vàng lật lật ở trước mặt, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, nhưng cố tình nửa ngày cũng không chịu nói ra cái thẻ này từ đâu mà có.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Mấy người xung quanh, vốn muốn nghe câu trả lời của nàng..., đã sớm vểnh tai muốn nghe nguồn gốc, chỉ là chờ cả ngày, thấy dáng vẻ nàng như có điều suy nghĩ rất khổ sở, đứng ở đó cầm thẻ lật tới lật lui, lại khiến người ta hận tới nghiến răng, nhưng không thể nói gì!
"Con trai, con có còn nhớ rõ thẻ này từ đâu tới không? Mẹ con không lưu ý tới chuyện nhỏ này, bây giờ bị hỏi thật đúng là không thể trả lời được!" Thư Nhã Phù cúi đầu nhìn về phía con trai mình, dáng vẻ không trả lời được nên vô cùng khổ não.
Không lưu ý với những chuyện nhỏ này?
Lời nói này lọt vào tai những người xung quanh đang tập trung nghe ngóng, chỉ cảm thấy thiếu chút nữa muốn phun máu ra ngoài, rốt cuộc là đang nói cái gì, thẻ khách quý của Trân Bảo Các đều rất hạn chế, người không có địa vị và quyền thế nhất định, thì không có được thẻ, mà mấy năm này trong thành Khai Dương, thậm chí các quốc gia phía đông cũng bắt đầu lấy chiếc thẻ này tượng trưng cho thân phận tôn quý của mình, ai không có được chiếc thẻ thì dùng mưu kế.
Trong lúc người khác rất khó lấy được, thì nữ nhân trước mắt lại xem là chuyện nhỏ, hơn nữa còn hoàn toàn không cần để ý, điều này sao có thể không làm người khác ói ra máu!
Mấy người An Mộng Hàn chỉ có được thẻ bạc, là bởi vì gia thế, nếu không dựa vào thân phận của mình thì làm sao có thể có được thẻ bạc, huống chi là tấm thẻ vàng rất nhiều người thèm muốn.
"Mẹ, con cũng không nhớ, hình như là người ta cố tình nhét cho ta đấy!"
Thư Vũ Trạch nháy nháy cặp mắt đẹp, cũng phối hợp lắc đầu một cái, buồn rầu trả lời cái vấn đề này, bộ dạng không thể nhớ chuyện này.
Thẻ này quả nhiên là do người ta nhét vào tay, vốn nàng chỉ định tùy tiện lấy tấm thẻ bạc vui đùa một chút là được, dù sao thì cũng có Văn Diệp ở đây, bà chủ như nàng cũng không cần hao tâm quá nhiều, thời gian chính là bận thiết kế kiểu mẫu trên giấy mà thôi, những chuyện này nàng cũng lười hỏi tới, nếu đưa thẻ thì để con trai giữ là được.
Cho nên hai mẹ con bọn họ thật sự không có nói dối! Tất cả đều là sự thật!๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Một xinh đẹp quyến rũ, một đáng yêu vô địch, hai mẹ con đi lên lầu, đem một đống người đã bị họ kí©h thí©ɧ im lặng bỏ lại sau lưng, đi thẳng lên lầu vào cửa hàng của mình, hai người các nàng nói đều là thật, về phần người khác nghe rốt cuộc có tin hay không họ cũng lười phải quan tâm.
Thư Nhã Phù, ha ha, thật rất có ý tứ, người này quả nhiên không đơn giản, so với đại tiểu thư của Thư gia trong truyền thuyết thật sự có sự chênh lệch quá lớn!
Nam Cung Triệt khẽ nhướng đôi mắt đào hoa, lóe ra ánh sáng được gọi là hứng thú và tò mò, nhìn người trên cầu thang đã sớm không thấy được bóng dáng, bờ môi mỏng chứa đầy du͙© vọиɠ bỗng nhiên chậm rãi toét ra, kéo ra một nụ cười mang ý vị sâu xa.
Bây giờ hắn đối với Thư Nhã Phù này càng ngày càng cảm thấy hiếu kỳ, hắn rất muốn hiểu rõ trong lòng nữ nhân này đến tột cùng còn cất giấu cái gì?
Lên lầu.
Thư Vũ Trạch thấy một nam tử nho nhã đứng đầu bậc thang, cười hì hì chạy lên trước: "Văn Diệp thúc thúc, đúng là thúc ở trong tiệm, con còn tưởng rằng thúc đi ra ngoài !"
"Sao thúc có thể bỏ qua màn đùa giỡn đặc sắc vừa rồi được!" Vân Diệp lịch sự nho nhã, đưa tay xoa xoa tóc Vũ Trạch, giọng nói mang theo cưng chiều.
"Con và mẹ, đều nói sự thật mà, mẹ đã dạy, nói dối không phải đứa bé ngoan!" Chỉ là. . . . . . Kỹ xảo nói chuyện phải linh hoạt! Tốt nhất có thể mắng chửi người mà không dung tục, tổn hại sức khỏe là chuyện ác độc nhất, dùng ngôn ngữ trong nháy mắt gϊếŧ chết kẻ địch là kỹ thuật rất quan trọng!
Thư Vũ Trạch linh lợi gật đầu một cái, vẻ mặt mỉm cười đáng yêu, ra vẻ ta là bé ngoan, ta không nói dối, chỉ có điều đáy lòng không có đem những lời dạy của Nhã Phù nói hết ra, hai mắt nheo lại giống như vầng trăng rất đáng yêu, cười giống như một con mèo con đang ăn vụng.
Đợi đến khi tâm tình của An Mộng Hàn trở lại bình thường, thời điểm đi lên lầu hai, liền nhìn thấy một màn mấy người họ có vẻ rất chói mắt.
Ánh mặt trời chiếu ánh sáng nhàn nhạt vào cửa sổ, rọi xuống hai người nam nữ đang sóng vai đứng yên, càng tôn lên vẻ xuất trần thoát tục, nam lịch sự nho nhã, trên mặt mang nụ cười thản nhiên và dịu dàng, nữ xinh đẹp quyến rũ, mang theo vẻ mềm mại đáng yêu, hai người sóng vai đứng cùng nhau, làm cho người ta có cảm giác như đang thưởng thức một bức họa, mà đứa bé bên cạnh cũng khôi ngô đáng yêu như thế, khiến người ta không dám mở mắt, cảm giác giống như bọn họ lên lầu hai đã quấy rầy ba người trước mặt.
An Mộng Hàn càng cảm thấy một màn trước mắt cực kỳ chói mắt, Văn Diệp công tử của Trân Bảo Các, cũng là nhân vật nổi danh số một ở Khai Dương thành, không chỉ có tư thái tuấn dật phi phàm, phong cách văn nhã, đối nhân xử thế đều là tao nhã lịch sự, làm cho lòng người sinh ra hảo cảm.
Mà đối với hắn, An Mộng Hàn cũng có chút mơ mộng của thiếu nữ, mặc dù trong lòng, Nam Cung Triệt vẫn là người nàng thích hơn, nhưng đối với Văn Diệp cũng vẫn có chút tâm tư, tuy nhiên theo ý nàng, nàng ta phải có thân phận như thế nào thì mới có thể xứng với một thương nhân.
Mấy người Nhã Phù đang đi dạo trong Trân Bảo Các, thì trong hoàng cung, trong lòng Uyển Quý Phi cũng xem Nhã Phù như là cái gai trong mắt.
"Sao, người đưa tới Tề Vương phủ đã được Vương Gia thu nhận chưa?" Trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Quý Phi căng chặt, chân mày hơi nhíu lại, khiến người khác nhìn vào có cảm giác nhu nhược, không cầm được sinh lòng thương tiếc.
"Khởi bẩm nương nương, những nữ nhân đưa đi, Vương Gia đều cho ở lại hoa viên phía tây, không bị đưa đi!" Thị nữ Điệp nhi nói ra tin tức trước đó đã có người mang tới.
"Thật sao?" Hàng chân mày đang nhíu chặt của Uyển Quý Phi khẽ giãn ra, đôi môi đỏ thắm thoáng hiện nụ cười.
Vốn nàng đưa nữ nhân tới Tề Vương phủ, cũng chỉ là muốn thử một lần, nếu Nam Cung Thần đã quyết định đón dâu, thì đưa mấy nữ nhân hầu hạ bên người, vừa có thể để nàng lúc nào cũng nắm giữ động tĩnh của vương phủ, cũng có thể khiến Thư Nhã Phù đó không có đất tồn tại.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lần đó khi trở về cung Uyển Quý Phi cũng đã suy nghĩ cặn kẽ, nếu Tề vương quyết tâm muốn kết hôn với Thư Nhã Phù, tính khí của hắn khi đã quyết định chuyện gì luôn luôn không thay đổi, như vậy nàng sẽ khiến cho Thư Nhã Phù khi vào vương phủ không gánh nổi vị trí Vương phi kia là được, đưa mấy nữ nhân qua, tự nhiên họ sẽ tuân theo sự phân phó của nàng, đối phó thật tốt với nữ nhân kia.