Câu nói cực kỳ kiêu ngạo, lập tức đàn áp tất cả mọi lời nghị luận, đường cái vốn náo nhiệt đông đúc nháy mắt chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
“Nhìn không giống một con bọ cánh cam, cũng không phải một bình hoa sứ dễ vỡ, hay là đã có chuẩn bị mà đến đây…….”(ý không phải mấy người bình thường, hay mấy cô tiểu thư yếu đuối)
“Mấy roi vừa quất hồi nãy, không đơn giản, không đơn giản…..”
Sau một khắc yên tĩnh, liều có người cúi đầu nói thầm thì.
Lưu Nguyệt nghe hết thảy, nhưng một tia động dung cũng không có, hơi hơi nhắm mắt lại, một bộ dạng cực kỳ thong thả.
“Là ai? Ai dám đến Tả tướng phủ chúng ta giương oai?” Lúc này, đại môn sơn son ầm ầm mở ra, một đội hộ vệ người cầm kiếm, kẻ nắm thương, một thân sát khí vọt ra.
“Chính là nàng ta.” Thủ vệ khi nãy bị đánh chảy máu mặt, lập tức trỏ tay vào Lưu Nguyệt, trong mắt đầy oán giận: “Còn nói gì mà, chỉ cho tiến vào, không cho bước ra nữa.”
Trung niên nhân dẫn đầu thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, căm tức nhìn Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: “Thật to gan, dám công nhiên đến đây ẩu đả thủ vệ và phủ của ta, ngươi xem Vương pháp ra gì hả?”
Lưu Nguyệt khép hờ hai mắt, không thèm quan tâm mấy lời lý lẽ, nhìn như đã muốn ngủ gật rồi.
Trung niên nhân thấy vậy, lập tức giận dữ, vung tay lên lớn tiếng nói: “Lên, đánh, đánh gãy hai chân cho ta, trói lại giam trong chỗ lạnh nhất ở doanh trại quân đội, Tả tướng phủ chúng ta không phải nơi cho đứa trẻ con như ngươi tới càn rỡ.”
Lời vừa nói ra, mười mấy hộ vệ phía sau lập tức huơ vũ khí, vọt tới chỗ Lưu Nguyệt.
Mái tóc đen mượt, không có gió mà bay bay, Lưu Nguyệt trên mặt sát khí chợt lóe, trường tiên trong tay như tia chớp, quét ngang qua.
Một roi, quất ngang trời, khoảng khắc đó, chân chính nhìn như tia chớp nổ vang giữa không trung.
Chỉ nghe một tiếng ‘phịch’ lớn, quang mang màu đen chợt lóe qua, người chung quanh cái gì cũng không thấy, chỉ thấy bụi bay đầy trời.
Lưu Nguyệt nhìn vẫn như trước, nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì, không nhúc nhích.
Mà trước mặt nàng, hơn mười đại hán đều thẳng tắp bay đi xa, mà trên cổ họng, nhất tề in một đạo tiên ấn đỏ tươi.
Một roi, chính là một roi.
Mười mấy đại hán, không chịu nổi một kích.
Bị đánh tơi bời, mười mấy đại hán ôm cổ thống khổ quay cuồng, mặt toát đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.
Từ từ nhắm hai mắt, tựa lưng vào ghế dựa, Lưu Nguyệt chậm rãi lấy hai ngón tay vuốt ve trường tiên, trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, hiện lên lạnh lùng, coi rẻ, cùng với tự cao tự đại.