Lưu Nguyệt đẩy đám người ra, hướng đến trung tâm, binh sĩ bên ngoài thấy Thu Ngân, lập tức tách ra thành một đường nhỏ, Lưu Nguyệt đi vào không tốn chút sức
“Hảo.” Lại một tiếng trầm trồ khen ngợi vang tận trời.
Lưu Nguyệt từng bước đi vào, vừa lúc thấy được một mũi tên vàng phá không lướt qua, xuyên thấu một lúc ba tấm bia lớn, sau dần mất lực rơi xuống, mà đứng trước các tấm bia, Hiên Viên Triệt đang phóng ngựa chạy, trong tay cầm cây cung lớn màu vàng.
Bĩu môi, đây là chuyện nhỏ a, xem ra Hiên Viên Triệt đang đùa với mấy người này, khai cung với tĩnh vật, lại còn lớn như vậy, bắn không trúng thì về nhà chơi với dế đi.
Nhớ ngày đó, lúc nàng mười tuổi, tùy ý phóng tay một cái, ngọn thương bay xa đến hơn trăm mét, lá rụng lả tả, còn không nói khả năng bây giờ.
Không nhìn Hiên Viên Triệt nữa, Lưu Nguyệt nhìn người đang phóng ngựa theo sau Hiên Viên Triệt chạy tới, Liễu Tâm Ngải, à à, thì ra là cái bình hoa di động này.
“Triệt ca ca, thật thật giỏi.” Mạnh mẽ phóng ngựa lên, Liễu Tâm Ngải vươn hai tay tính ôm lấy Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, lạnh lùng thúc mạnh ngực, nhẹ nhàng né tránh.
“Triệt ca caaaaaaa
.” Thanh âm ủy khuất thật nũng nịu.
Lưu Nguyệt mặt mày nhăn nhúm, hôm nay về không cần ăn cơm nữa, tâm hồn ăn uống gì cũng bị một câu này phá hết rồi, nữ nhân này nói chuyện thật khó mà chịu nổi.
“Nam nữ có chừng.” Hiên Viên Triệt lãnh khốc ném ra bốn chữ, phóng ngựa bước đi, tuyệt không cấp cho Liễu Tâm Ngải chút thể diện nào.
“Chúng ta trước kia vốn vẫn như vậy mà.” Liễu Tâm Ngải không buông tha, đuổi ngựa đi theo.
“Chuyện trước năm bốn tuổi, không cần nhắc lại.” Lời nói lạnh lùng, xơ xác tiêu điều, không lưu chút tình cảm.
Thiên Thần quốc Dực Vương, vốn là như vậy, xinh đẹp tuyệt thế, nhưng cũng thiết huyết lãnh khốc vô cùng.
Thời điểm hắn không lãnh khốc, chỉ có đối với Lưu Nguyệt mà thôi.
“Tâm Ngải, cũng bộc lộ tài năng sở học của muội cho Dực Vương xem đi.” Liễu Tâm Tình đứng ở bên kia giáo trường, đột nhiên mỉm cười mở miệng nói, nàng đứng sát bên cạnh Thái tử Hiên Viên Thừa ôn nhuận nho nhã.
“Hảo.” Bốn phía giáo trường lập tức vang lên tiếng khen ngợi trầm trồ, Thiên Thần quốc trọng võ, người có bổn sự cao cường sẽ được tôn trọng, Liễu Tâm Ngải mặc dù ương ngạng, nhưng một thân võ công cũng không kém lắm.
“Triệt ca ca, muội sẽ không thua huynh đâu.” Nũng nịu hô to một tiếng, Liễu Tâm Ngải hai chân kẹp lấy thân ngựa, tay vương lấy đại cung trên lưng, kéo căng dây, lên tiễn, phóng ngựa hướng ba tấm bia lớn phi đến.
Tay trầm xuống, khom lưng, nhân mã hợp nhất.
Người có kinh nghiệm chỉ cần nhìn sơ là biết có tài hay không, nhóm binh lính khi thấy vậy, lập tức ầm ầm khen hay, tư thế ngồi trên lưng ngựa khai cung, cũng khá là đẹp mắt