“Cao thủ đổ thuật à.” Lưu Nguyệt huơ huơ tay áo, hừ lạnh một tiếng.
“Đi, ta đi xem.” Vung tay lên, Lưu Nguyệt liền vẫn một thân nam trang như khi luyện võ, nhấc chân bước ra ngoài.
Ngạn Hổ cùng Hàn tổng quản và Thu Ngân khi nhìn thấy vậy, ba mặt nhìn nhau một cái, cũng nhất tề đi theo.
‘Vạn Hướng hoa phường.’ Khu hoa lâu nổi danh nhất thủ đô thiên thần quốc, những người bên trong đều là kẻ giàu có kinh người, nữ nhân nơi này tài mạo song toàn, thanh danh nổi tiếng chỉ bán nghệ không bán thân, kì thực nói trắng ra thì cũng chẳng khác gì thanh lâu, bất quá nhìn thoáng cao quý hơn chút mà thôi.
Bước từ xe ngựa xuống, Lưu Nguyệt quét mắt nhìn tên lâu, Ẩm Tửu Hoa, thật không tồi a.
Lạnh lùng cười, Lưu Nguyệt nhanh hướng cửa đi vào, Ngạn Hổ lập tức theo trước mở được, má mì trong lâu thấy vậy, lập tức cười tươi, bước ra nghênh tiếp.
“Tam ca, huynh mau mở đi a, hay là thua hết tiền rồi.” Người còn chưa tới nơi, đã nghe một tiếng nói lớn từ trong phòng vọng ra. (Thất hoàng tử)
“Thất đệ, đệ nói hơi quá rồi, chúng ta đều là hoàng tử, mà tài sản của Tam đệ so với Đại ca còn muốn nhiều hơn ba phần, thiên hạ này nói ai thua hết tiền cũng được, nhưng chỉ có Tam đệ là không có khả năng này a.” (Nhị hoàng tử)
Một thanh âm ôn nhã truyền đến, nghe thì rõ là bênh Hiên Viên Triệt, nhưng ngầm ý khích tướng.
“Đại ca phú giáp tứ hải, tương lai thiên hạ này cũng là của Đại ca, huynh nếu còn giàu hơn huynh ấy, đệ tính để mặt mũi Đại ca ở đâu hả?”Thanh âm thản nhiên vang lên, giống như không chút để ý, nhưng bên trong cất dấu thâm cơ. (Hiên Viên Triệt)
“Ha ha, lời vừa nãy xem như quên đi, trở lại, trở lại vấn đề chính, Tam ca, mau mở ra.” Thanh âm sang sảng. (Thất hoàng tử)
“Đúng rồi, đúng rồi, mau mở ra đi, Tam ca nếu không còn tiền đặt cược, đệ ở đây còn mấy khu nhà lớn, cho Tam ca mượn cũng được mà.” Lớn giọng nói nhanh. (Ngũ hoàng tử)
“Tam ca còn không đến mức ấy, mấy khu nhà đó, huynh còn không để vào mắt.” Thanh âm Hiên Viên Triệt vang lên, lạnh nhạt tự nhiên.
Thật náo nhiệt, Lưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, tay đẩy cửa phòng, từng bước đi vào.
“Để ta mở.” Thanh âm thanh thuý vang lên, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua mấy người đang ngồi trong phòng khách, sau liền đi tới bên cạnh Hiên Viên Triệt đang không có hoa nương nào làm bạn.
Mắt ngăm đen nhìn Hiên Viên Triệt, trên mặt không chút biểu tình.
Hiên Viên Triệt đang ngồi trong phòng khách, không nghĩ rằng Lưu Nguyệt sẽ đến đây, hơi sửng sốt, sau đó nhìn thật sâu vào mắt Lưu Nguyệt, tựa vào ghế cười nói: “Hảo, nàng tới mở đi.”
“Nàng a, dựa vào cái gì có tư cách đó?” Thất hoàng tử lớn lên thanh tú lại lớn giọng, ánh mắt đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới, bên trong lộ vẻ hèn mọn.