Phiên ngoại 2.1: Về Trần Nặc

Trần Nặc yêu Vương Nhất Đại sáu năm, nhưng hai năm đầu chỉ là lén lén lút lút thầm mến.

Trần Nặc cùng Thượng Quan Việt cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, đi học cùng mẫu giáo, tiểu học, trung học, cao trung, sau đó còn cùng đậu vào một trường đại học danh tiếng ở A thị.

Gia cảnh của hai người bọn họ đều không tầm thường, mẹ của Trần Nặc là nhà thành lập các trường học quý tộc rất nổi tiếng ở A thị, cha là trùm giới thương nhân đức cao vọng trọng. Gia đình của Thượng Quan Việt cũng không thua kém, ba hắn là chủ tịch của nhiều chuỗi cửa hàng nổi tiếng, mẹ của hắn cũng là tiểu thư của một gia đình danh giá. Có thể nói, tương lai của hai người bọn họ đã bị lên kế hoạch đầy đủ từ khi ra đời, giống như cha mẹ, Trần Nặc sẽ tìm một tiểu thư của một gia đình môn đăng hộ đối để kết hôn, sau đó kế thừa sản nghiệp, cứ như vậy đi hết đời người.

Thượng Quan Việt từ trước đến giờ đều không thèm để ý tới những điều cấm đoán của người nhà cho hắn, mỗi ngày hắn đều sống phóng túng, đổi bạn gái so với đổi quần áo còn chịu khó hơn gấp nhiều lần. Trần Nặc lại rất an phận, luôn luôn nghe theo vô điều kiện mọi quyết định dù tốt xấu mà cha mẹ hắn áp đặt. Hắn thậm chí cảm thấy không muốn thoát khỏi sự khống chế của cha mẹ trong cuộc sống đại học, hắn cứ giống như trước mỗi ngày vùi đầu học chăm chỉ, sau đó chờ đến tốt nghiệp. Nhưng mà hắn gặp Vương Nhất Đại...

Bạn cùng phòng mới của hắn có tên là Vương Nhất Đại, là một học sinh năng khiếu thể dục được đặc cách, một trung phong vô cùng lợi hại trong đội bóng rổ của trường, cơ thể hắn phi thường khỏe mạnh, mỗi khối cơ bắp đều dường như đang ẩn chứa sức mạnh tràn trề, tất cả những việc cần đến thể lực trong ký túc xá đều là do một mình hắn xử lý. Nhưng Trần Nặc rất ít khi có dịp tiếp xúc lâu với Vương Nhất Đại, bởi vì mỗi ngày hắn phải đều ngâm mình ở thư viện, cả ngày của hắn chỉ có hai điểm đến là trường và ký túc. Còn Vương Nhất Đại, lại thường xuyên đi sớm về khuya để tập huấn, hắn vì tương lai sau khi tốt nghiệp có thể trở thành một tuyển thủ bóng rổ chuyên nghiệp mà không ngừng nỗ lực. Hai người rất ít khi cùng xuất hiện, coi như ở trên đường gặp phải cũng chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng sau đó lướt qua.

Mãi đến một ngày sau bữa cơm chiều, Trần Nặc muốn đi dạo trong trường một chút, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, hắn liếc mắt liền thấy được người nam sinh cao nhất kia. Vương Nhất Đại canh giữ ở dưới bảng rổ, khom người, cong đầu gối, cặp mắt đen thẳm chuyên chú nhìn chằm chằm vào động tác của đối thủ, làn da bánh mật vì phơi nắng ướt nhẹp mồ hôi, có vài giọt theo trán nhỏ xuống, lướt qua gương mặt kiên nghị. Bỗng nhiên, đối phương tung người một cái, chạy vòng qua bên cạnh hắn, đem bóng cầm trong tay hướng lên rổ ném.

Tiếc rằng bóng vừa bay được nửa đường bị chụp được, Vương Nhất Đại mới vừa rơi xuống đất, chân mới vừa đứng vững liền bắt đầu chạy băng băng về phía trước, một bước chạy xa, tiếp nhận bóng từ đồng đội truyền đến, giữ chặt trong tay, sau đó hướng lên trên không nhảy một cái, một pha ghi điểm xinh đẹp!

Trần Nặc xem rất chuyên tâm, mãi đến khi bọn họ cười đánh xong đi về, Vương Nhất Đại một bên vén góc áo lên giải nhiệt một bên đi tới chỗ này, hắn mới lập tức phục hồi tinh thần lại, nhưng là đã chậm, Vương Nhất Đại nhìn thấy hắn, hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi.

"Trần Nặc, ngươi đi ngang qua sao?"

Giọng nói của Vương Nhất Đại rất trầm, giàu từ tính, Trần Nặc cúi đầu, ngây ngốc nhìn cơ bụng ướt mồ hôi của hắn, còn có cánh tay nhìn rất mạnh mẽ cùng khẻo mạnh, vô thức "Ừ" một tiếng.

"Trở về ký túc xá sao?"

"Ừ." Trần Nặc cứ "ừ" hết mới phát hiện mình sai rồi, hắn vốn muốn đi thư viện, nhưng mà...

"Vừa lúc ta cũng trở về đi ký túc xá, cùng nhau đi đi." Vương Nhất Đại vỗ vỗ bả vai Trần Nặc, cười nói, sau đó lẩm bẩm, "Hôm nay phòng tắm trong khu tập bóng cúp nước, ở trong ký túc xá có nước đi?"

"Ừm, chắc là... Có đi." Trần Nặc cũng không biết tại sao, có hơi khẩn trương, khó khăn đỡ cặp mắt kiếng thật dầy lên, theo sát bước chân của Vương Nhất Đại. Thật cao, bản thân dường như chỉ tới bả vai hắn, Trần Nặc ngước đầu nhìn Vương Nhất Đại, âm thầm cảm thán.

"Cẩn thận!" Đang đi, bỗng nhiên Vương Nhất Đại hô một tiếng, sau đó thân thể bị một lực tay mạnh kéo về sau, một chiếc xe máy lướt qua ống tay áo chạy tới phía trước mặt của bản thân, chủ xe quay đầu mắng hắn vài câu bằng lời lẽ phi thường khó nghe.

"Con mẹ nó ngươi mắng một câu nữa xem!" Vương Nhất Đại biến sắc, cặp chân dài chạy tới phía trước vài bước, một tay kéo lấy đầu xe người kia, ngay cả người trên xe cũng bị lệch phương hướng, người nọ lảo đảo xuống xe, nhưng là phỏng chừng cũng là bị Vương Nhất Đại hù dọa đến bối rối, vội vàng xin lỗi.

Vương Nhất Đại lúc này mới buông lỏng tay, nói giọng lạnh lẽo, "Ngươi cũng còn may mắn không có đυ.ng phải người, còn có, về sau giữ miệng sạch sẽ một chút!"

"Được... Được..." Chủ xe không ngừng bận rộn đáp lời, lách người lái xe rời đi.

"Cảm ơn " Trần Nặc đuổi kịp Vương Nhất Đại, nói lời cảm tạ từ dưới đáy lòng, hảo cảm đối với người trước mắt cũng tăng lên không ít. Lần đầu tiên có một người bằng lòng vì mình xuất đầu, nhìn hắn, nhịp tim của Trần Nặc không hiểu vì sao lại đập nhanh hơn nhiều.

Trở lại ký túc xá, Vương Nhất Đại trực tiếp cởϊ áσ, lộ ra nửa người trên cường tráng thân thể, ở trong tủ quần áo cầm cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ liền đi tới phòng tắm.

Trần Nặc nuốt nước miếng một cái, khó khăn xoay người cố không nhìn tới, đợi đến khi phòng tắm truyền đến tiếng nước, hắn lúc này mới có chút thả lỏng ngồi vào trước bàn đọc sách của mình đờ ra.

Trần Nặc nghe tiếng nước, trong đầu không khống chế được mơ mộng về dáng dấp không mảnh vải che thân của Vương Nhất Đại sẽ là như thế nào, hắn bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, nhưng cũng bất lực.

Hắn bắt đầu tự học ở ký túc, mỗi ngày sẽ rất cẩn thận lưu ý động tĩnh của cửa, có lúc vào những ngày nghỉ khi Vương Nhất Đại không cần phải huấn luyện sẽ chuẩn bị nhiều thêm một phần cơm hộp, gần những kì kiểm tra tiếng Anh, Vương Nhất Đại thường đợi nước tới chân mới nhảy mới vùi đầu học, lúc đó Trần Nặc sẽ dạy bổ túc cho hắn. Quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, trọng tâm sinh hoạt của Trần Nặc chậm rãi hướng về Vương Nhất Đại, hảo cảm đơn thuần theo mối quan hệ mật thiết cũng dần trở nên ấm lên, hắn âm thầm vui vẻ, thấy khoảng cách giữa cả hai đang kéo gần, có lẽ... Nhất Đại cũng sẽ đối với hắn có cảm giác không giống như bạn bè đi.

Cùng lúc, Trần Nặc cũng phát hiện Thượng Quan Việt gần đây an phận rất nhiều, không còn cùng bọn con cháu cán bộ cấp cao làm những việc phóng đãng, bắt đầu đàng hoàng đi học ở trường, cũng không trốn tiết, nhưng trong giờ học vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười nhắn tin nhắn, bộ dáng giống như một nữ sinh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Một hôm hắn trở lại trường học sau khi về thăm nhà khá sớm, hắn mở cửa túc xá ra, nhìn thấy giường của Vương Nhất Đại rung động kịch liệt, trên giường là hai thân thể đang dây dưa say sưa, người có cơ thể cường tráng kia đương nhiên là Vương Nhất Đại, một người khác là...

"Ưm a... Nhất Đại... Thật thoải mái, ư a... Chính là chỗ đó, a a!" Thượng Quan Việt trên người chỉ còn một nửa chiếc áo sơ mi đang cởi dở, ngồi ở trong lòng của Vương Nhất Đại, hai chân thon dài chặt chẽ cuốn lấy phần eo của Nhất Đại, đối mặt với Trần Nặc, nhắm mắt không thèm kiềm chế tiếng rêи ɾỉ.

Hắn nỗ lực bảo vệ thế giới quan dường như trong nháy mắt sụp đổ của mình, Trần Nặc muốn khóc, nhưng lại không thể phát ra được thanh âm nào.

Tại sao, tại sao lại như vậy, tại sao lại là Thượng Quan Việt, tại sao lần đầu tiên hắn thật sự khát vọng muốn có một thứ gì đó thì mọi chuyện lại biến thành hư ảo trong nháy mắt...