Hai người từ sau xích đu đi ra, một đường chạy vào trong phòng, Quý Văn Cảnh dắt Vương Hoài Phong chạy đến căn phòng nhỏ lầu hai, vừa định mở cửa, lại sợ không an toàn, bé nghiêm túc suy nghĩ một hồi, liền quay đầu đổi phòng khác.
Thảm trải sàn màu xanh da trời, dương cầm trắng noãn, sau khi đi vào Quý Văn Cảnh liền kiễng chân khóa cửa kỹ, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Bé thấy Vương Hoài Phong đứng ở một bên, muốn học như người lớn chiêu đãi khách, nhưng căn phòng này là chỗ lúc thường bé học dương cầm, không có bánh cũng không có trái.
Bé liền có chút khó nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định triển khai tài nghệ một chút, bé chạy đến trước mặt Vương Hoài Phong, ngửa đầu nói: “Anh trai, em đánh đàn cho anh nghe nhé!”
Trên tay Vương Hoài Phong xách theo âu phục của mình, nghiêm trang gật đầu: “Được.”
Quý Văn Cảnh vui vẻ hỏi: “Anh muốn nghe gì.”
“Em biết đàn cái gì.”
“Hừm… Em mới vừa học không lâu, biết không nhiều.”
Bé Vương tổng rất tùy tiện: “Vậy em biết cái gì thì đàn cái đó là được rồi.”
“Dạ!” Nói xong kéo nhóc ngồi song song trên ghế chơi dương cầm, tay nhỏ trắng nõn vươn ra giữa không trung, sau đó thở dài một hơi, nghiêm nghiêm túc túc nói: “Em bắt đầu đây!”
Nhạc thiếu nhi nhẹ nhàng vui sướиɠ nhảy múa trong phòng, đứa trẻ ngồi ở một bên hệt như hoàng tử bé cao quý tao nhã, theo nhịp điệu lắc lư đầu nhỏ đáng yêu.
Đánh mấy bài, như là sợ người ta nghe chán, Quý Văn Cảnh chủ động nói: “Anh ơi anh muốn học không?”
Bé Vương tổng lớn vầy rồi, ghét nhất chính là học tập, nhưng nhìn Quý Văn Cảnh mặt đầy mong đợi, vẫn gật đầu: “Em dạy anh hả.”
“Ưm!”
“Được rồi, phải ấn thế nào?”
Quý Văn Cảnh chớp mắt, chỉ vào mấy phím đàn: “Anh ấn ở đây, em ấn ở đây, như vậy là chúng ta có thể đàn một bản rồi.”
Vương Hoài Phong ấn “tưng tưng” hai lần, quay đầu hỏi bé: “Như vậy hả?”
“Vâng! Sau đó thì ấn chỗ này…”
Tròn một buổi chiều hai người đều nấp ở trong phòng đàn nghiêm túc học tập, Vương Hoài Phong đã sớm quên mất sự bất đắc dĩ trước khi tới, học còn rất hăng say, cơ mà đàn đàn, liền lẫn vào hai tiếng “ọt ọt”, nhóc dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Quý Văn Cảnh: “Em đói bụng hả?”
Quý Văn Cảnh đột nhiên đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói: “Ưm… Em không thích ăn cơm mà dì chuẩn bị, trong đó có cà rốt, ăn không ngon.” Vừa dứt lời, lại vang lên hai tiếng ọt, bé nhất thời phát sầu, không biết là nên đi ra ngoài tự thú lấp đầy bụng, hay là tiếp tục nấp ở trong phòng đàn chơi cùng với anh trai.
Nhướn mày lên xoắn xuýt một hồi lâu, đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một khối sô cô la, bé con tức tốc trợn mắt lên, lén lút nuốt nước miếng một cái.
Nhóc Vương tổng thấy bé ngây ngốc không biết nhận lấy, đẩy sang cho bé, dương dương tự đắc nâng cằm: “Cho em ăn.”
Quý Văn Cảnh nhìn hai bên một chút, thấy trong tay anh trai chỉ có một khối, chần chờ nói: “Em ăn rồi thì anh còn nữa không?”
Nhóc Vương tổng vô cùng rộng lượng: “Anh không đói bụng, cho em ăn đó.”
Quý Văn Cảnh xoắn xuýt một chốc, vẫn cẩn thận cầm sô cô la sang nói tiếng “cảm ơn.” Vương Hoài Phong nhìn bé từng miếng từng miếng ăn xong, trong miệng ứa ra nước: Đây là khẩu phần lương thực cuối cùng mà mình chơi trò tuyệt thực với ông nội mới lấy được… Mà thôi, bị đứa nhỏ đáng yêu như thế ăn hết cũng không sao.
Mặt trời dần dần ngả về tây, lúc tiệc tối vừa bắt đầu Quý Văn Cảnh đã vùi mình trên thảm lông cừu yên lặng ngủ say sưa, vào giờ phút này bụng bé Vương tổng bắt đầu khua chiêng gõ trống, ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất bao phủ trên người Quý Văn Cảnh, Vương Hoài Phong cau mày, chăm chú nhìn một chỗ, mắt chớp cũng không thèm chớp: miệng bé con còn dính một chút sô cô la kìa, nếu như mình lén lút ăn đi, hẳn là sẽ không bị phát hiện há.
Nghĩ như thế, cẩn thận nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai liền từ từ vươn ngón tay, nhẹ nhàng đè một chút vụn bên miệng bé con.
Há?
Mềm mại, như kẹo bông…
Mềm như thế, không biết… ngọt không nữa?
Bé Vương tổng mới có tám tuổi nào biết cái gì mà tình với chả yêu, chờ lúc hắn chân chính ý thức được mình thích Quý Văn Cảnh, mới hồi tưởng lại lúc ấy, bởi vì đói bụng, mà len lén hôn tiểu nam thần bảo bối của mình một cái.
Nụ hôn đầu không đúng lúc nhận ra ấy, mang theo vị sô cô la thơm nồng, cũng thật là ngọt.
“Vương Hoài Phong, dì Trương hỏi anh ăn hải sản tươi không?” Trong phòng bếp truyền đến câu hỏi của Quý Văn Cảnh, Vương Hoài Phong nháy mắt với Phương nữ sĩ, trầm thấp nói: “Dì, dì phải giúp cháu giữ bí mật đó.”
Cùng Phương nữ sĩ ăn cơm trưa xong, hai người theo đường cũ trở về, tâm trạng Quý Văn Cảnh rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Rất cảm ơn anh, giúp bà ấy tìm một nơi không bị quấy rầy như thế.”
“Cám ơn cái gì.” Vương Hoài Phong tiện tay mở radio: “Nếu gả cho anh, giúp em cũng là phải.”
Chương trình nhạc đang hot trên radio vừa kết thúc, trong đầu Vương tổng nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tiểu nam thần đừng khách khí với mình như vậy.
“Nói đến tiểu sinh nóng bỏng tay hiện giờ hẳn là Lâm Kỳ Dương, không chỉ giành được vai nam chính bộ phim đang hot, gần dây lại nhận được phát ngôn nhãn hiệu lớn, có thể nói là thuận buồm xuôi gió đường ngôi sao lộng lẫy…”
Giọng MC im bặt đi, Vương Hoài Phong lặng lẽ đổi thành CD, hắn nhìn lướt qua mặt Quý Văn Cảnh không có thay đổi gì, hỏi: “Em dự định tiếp tục đóng phim, hay là đổi một công việc khác.”
Quý Văn Cảnh quay đầu đối diện hai mắt hắn, suy nghĩ vài giây: “Bên phía mẹ em nếu đã không có chuyện gì, em vẫn có ý định tiếp tục đóng phim.”
Vương tổng gõ gõ vô-lăng: “Hợp đồng bên Giải trí Thành Hải em không cần lo lắng, nếu như còn muốn đóng phim thì em cũng có thể ký với anh…”
“Không cần.” Quý Văn Cảnh cảm kích cười cười với hắn: “Cám anh anh, đã làm phiền anh rất nhiều, chuyện hợp đồng anh Thịnh sẽ giúp em.”
“Anh Thịnh?”
“Ưm, chính là Lý Thịnh, các anh quen nhau đó.”
“Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?” Biểu tình Vương tổng không vui: “Anh nhớ không lầm, tuy rằng hắn vào nghề đã rất nhiều năm, thế nhưng tuổi cũng không hề lớn nhỉ.”
“Hả?” Quý Văn Cảnh suy nghĩ một chút: “Em cũng không biết anh Thịnh bao lớn, có điều anh ấy vẫn luôn dẫn dắt em, em cũng quen rồi.”
Vương tổng “Ồ” một tiếng, trên mặt vô cùng bình tĩnh, ruột gan lại hết sức khó chịu, hắn biết Quý Văn Cảnh chủ động lên giường với hắn, cũng chỉ là một loại giao dịch, tuy rằng hắn gắng sức bỏ qua mối quan hệ đó, trực tiếp kết hôn, nhưng mình ở trong lòng em ấy vẫn chẳng bằng nổi một người đại diện hết thời, Vương tổng mặt không cảm xúc thương xuân thu buồn: Cũng không biết tiểu nam thần, chừng nào mới có thể gọi mình lại một tiếng anh trai.
Về đến nhà Vương Hoài Phong không nói thêm nữa, hắn cởϊ áσ khoác xuống ngồi ở trên sofa đốt điếu thuốc, đắm chìm trong bầu không khí thâm trầm mình xây dựng ra. Quý Văn Cảnh không hiểu sao hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, rót ly nước bưng qua hỏi: “Vương Hoài Phong, anh có tâm sự phải không?”
Vương tổng xuyên thấu qua màn khói nhìn Quý Văn Cảnh, đeo cặp mắt tự nhận là thâm tình chân thành nói: “Anh thích một người.”
Quý Văn Cảnh phản ứng cấp tốc: “Người đó không thích anh hả?”
Vương tổng lập tức trúng một mũi tên: “Làm sao em biết.”
Quý Văn Cảnh rất tự tin trả lời: “Nếu như người đó thích anh, thì sao em lại ở chỗ này.”
Trong thời gian ngắn Vương Hoài Phong không biết giải thích mối quan hệ này thế nào, hắn hít một hơi thuốc lá, nhíu mày hỏi: “Em từng thích người nào chưa.”
Quý Văn Cảnh trả lời gọn gàng quyết đoán: “Chưa có.” Suy nghĩ một chút còn nói: “Nhiều năm như vậy em vội vàng đóng phim trả nợ, không có thời gian thích người ta.”
Cuối tuần qua đi, Vương Hoài Phong như thường lệ đi làm, hắn thừa dịp Quý Văn Cảnh không chú ý, lén lút moi quyển «365 ngày quyến rũ nam thần» dưới đáy giường ra, mang đến công ty, chuẩn bị nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Quý Văn Cảnh ở nhà học tài nghệ nấu nướng một tuần, còn chưa có chút tiến bộ nào, đã nhận được điện thoại của Lý Thịnh, Lý Thịnh hỏi cậu: “Nghỉ ngơi đủ chưa? Có một hoạt động có muốn nhận hay không?”
“Giờ em có thể nhận công việc hả?” Quý Văn Cảnh thả dao trên tay xuống hỏi.
“Ừm, hợp đồng giữa em với Thành Hải đã giải quyết, sau này cứ ký với phòng làm việc của anh đi.”
Quý Văn Cảnh ngẩn ra: “Nhanh như vậy? Là Vương Hoài Phong giúp em sao?”
“Trừ hắn ra còn ai khác nữa, nhận không?”
“A, có thể nhận.”
Giọng Lý Thịnh có chút nghiêm túc: “Hoạt động này anh muốn báo trước cho em, là một nhãn hiệu mà trước đây em từng phát ngôn, cùng tham gia với Lâm Kỳ Dương, hắn chủ em phụ, trung tâm thương mại lộ thiên, loại người gì cũng có, lúc đó hiện trường nhất định sẽ có một ít âm thanh nghị luận. Em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Quý Văn Cảnh gật gật đầu: “Không sao, em có thể chấp nhận.”
Buổi tối nghỉ ngơi, Quý Văn Cảnh ngồi ở trên giường chủ động nói với Vương Hoài Phong: “Ngày mai em bắt đầu khôi phục công việc, có lẽ thời gian học làm cơm sẽ ít đi rất nhiều.”
Vương tổng ở trên sofa làm bộ lật quyển sách: Ngu ngốc, anh kết hôn với em không phải là để em làm cơm.
“Hưm… Cám ơn anh giúp em giải quyết hợp đồng với Thành…” Nói còn chưa dứt lời, liền cảm thấy ánh đèn mờ trên giường tối sầm lại, sắc mặt Vương Hoài Phong khó coi nghiêng người lên, đè cậu ở đầu giường.
Bốn mắt nhìn nhau, trong phòng yên tĩnh hồi lâu.
Quý Văn Cảnh chớp mắt vừa định hỏi hắn làm sao vậy, liền nghe giọng nói không mang chút tâm tình vang lên bên tai: “Làm thế nào em mới có thể không nói cảm ơn nữa?”
Quý Văn Cảnh không hiểu ý hắn: “Nhưng… Nhưng anh giúp em, em chỉ muốn nói cảm ơn với anh thôi, vốn dĩ là chuyện này muốn nhờ anh Thịnh… a!” Bờ môi hé mở còn chưa kịp nói hết lời, đã bị chặt chẽ dùng môi lưỡi ngăn chặn.
Vương Hoài Phong ôm lấy đầu lưỡi cậu, không nhẹ không nặng cắn một cái, nghe tiếng hừ nhẹ nhàng bên tai, khóe miệng kéo ra một nụ cười xấu xa, hắn liếʍ láp đầu lưỡi thơm mềm trong miệng, càng ngày càng thâm nhập, mãi đến tận khi người trong ngực víu lấy bờ vai hắn thở hồng hộc, Vương tổng mới nhấc cằm cậu lên, nhướn mày nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, không bằng em cũng gọi anh một tiếng anh Vương đi?”
Khóe môi Quý Văn Cảnh loang loáng nước bọt trong suốt, hồng hào dễ nhìn, nghe Vương Hoài Phong nói xong, một giây cũng không do dự, mở miệng, kêu một tiếng “anh Vương.”
Một tiếng anh Vương làm cho Vương Hoài Phong co giật khóe miệng, hắn đè lên trán Quý Văn Cảnh, cười xấu xa nói: “Chơi một trò chơi, thế nào?”
“Hả?”
“Xưng hô này anh không hài lòng, em đổi một cái khác, nếu như anh vẫn không thoả mãn, liền hôn em một cái, mãi đến khi anh hài lòng mới thôi.”
Quý Văn Cảnh có chút khó khăn: “Nhưng…”
Đêm nay Vương tổng bị cơn sóng thần đố kỵ trù dập ra đầy bụng ý nghĩ xấu, hắn liếʍ liếʍ đôi môi Quý Văn Cảnh, trầm thấp nói: “Không có nhưng, đây là quà cảm ơn của em.”
Sáng sớm hôm sau, Quý Văn Cảnh rửa mặt sạch sẽ cùng ra ngoài với Vương Hoài Phong, tối hôm qua Vương tổng tìm được cơ hội đè người ta hôn nửa đêm, lúc này tâm trạng không tệ, hắn hỏi: “Hoạt động chừng nào kết thúc?”
“Cỡ ba giờ.” Quý Văn Cảnh thắt chặt dây an toàn nói.
Vương Hoài Phong gật gật đầu: “Anh đưa em tới đó trước.”
Hoạt động tham gia vội vàng, vì để cho cậu có lý do lộ diện, Lý Thịnh nắm lấy cơ hội trao đổi với bên thương hiệu, trực tiếp thông báo cậu góp mặt.
Hiện trường người xe tấp nập, fan đông đảo, Quý Văn Cảnh ở hậu trường chạm mặt với Lý Thịnh cái xong liền đàng hoàng chờ lên sân khấu, hiện tại cậu cô độc, ngay cả trợ lý cũng không có.
Chuyên gia trang điểm tùy ý vỗ mấy lần trên mặt cậu, lại đơn giản làm tóc tai, đối với loại minh tinh bê bối đầy trời này cô không có thiện cảm, Quý Văn Cảnh cũng không chủ động giao lưu tự chuốc nhục nhã, trong phòng từ đầu tới cuối duy trì yên tĩnh, mới vừa làm xong tạo hình, liền nghe cửa phòng nghỉ ngơi “ầm” một tiếng bị dùng sức đá văng ra, Quý Văn Cảnh liếc nhìn người đến, không nói gì.
Người đến cũng nhìn thấy cậu, lập tức trào phúng mở miệng: “Ô, tôi tưởng là ai chứ, đây không phải là Quý tiền bối à.”
Quý Văn Cảnh gật gật đầu: “Cậu khỏe chứ.”
“Ha ha, tôi đương nhiên rất khỏe.” Nói xong kéo một cái ghế qua ngồi ở trước mặt Quý Văn Cảnh, vắt chéo chân cười: “Chỉ là không ngờ Quý tiền bối trở về nhanh như vậy thôi, sao? Lần này lại bị đạo diễn nổi tiếng nào bao? Chuẩn bị quay đầu lại hả?”
Quý Văn Cảnh nhàn nhạt nhìn gã, nghiêm túc trả lời: “Đạo diễn nổi tiếng thì không có, cơ mà xác thực là muốn quay đầu trở lại.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, nghe xem, nghe xem, Quý tiền bối cũng thật là ghê gớm nha, khó trách có thể khiến Tống đạo vợ con ly tán, danh dự quét rác, thực sự không đơn giản.”
“Quá khen.”
“Con mẹ nó mày…”
“Lâm Kỳ Dương.” Quý Văn Cảnh nhìn nhìn thời gian, đứng dậy: “Cậu make up trước đi, tôi ở bên ngoài chờ, đây là lần thứ nhất chúng ta cùng tham gia hoạt động, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ.” Nói xong đi ra ngoài phòng nghỉ, tiện tay kéo cửa lại.
Trong phòng nổ tung, như là có âm thanh vật gì đó rơi xuống đất, mắt Quý Văn Cảnh cũng không chớp một chút, trực tiếp đến trước sân khấu hoạt động.
Hoạt động tổ chức ở tầng một cao ốc thương mại tại trung tâm thành phố, tuy rằng còn hơn nửa tiếng mới bắt đầu, nhưng fan vây xem đã xếp lớp ngoài vòng bảo hộ ba tầng trong ba tầng ngoài, Quý Văn Cảnh ngồi một mình ở trên ghế trong sân, nhìn quảng cáo lần lượt phát trên màn ảnh lớn, ngẩn người.
Bên tai cậu thỉnh thoảng truyền đến tiếng bàn luận không lớn không nhỏ, cùng với tiếng ấn shutter đột ngột không ngớt.
Cách thời gian mở màn còn năm phút đồng hồ, cậu đứng lên vừa định trở lại cánh gà chuẩn bị, đột nhiên nhìn thấy trong thang máy trong suốt có mấy người, cậu trợn mắt lên nhận biết vài giây, lại thấy được Vương Hoài Phong mới chia tay hồi sáng sớm, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, liền nghe có người gọi cậu, cậu thuận theo âm thanh quay đầu, chỗ ngoài vòng bảo hộ mấy mét có mấy cô gái, phất tay với cậu.
Hết chương 5