Tôi mỉm cười:
Muội thật sự che giấu dấu vết rất cẩn thận. Đáng tiếc muội đã bỏ sót một điều.
Cái gì?
Muội có nhớ trước đó vài ngày hoàng thượng đã ban thưởng ta một hộp mật hương nhỏ của nước ngoài đã tiến cống không? Mùi hương này tuy vô vị, nhưng nếu đã dính trên xiêm y thì sẽ rất thơm lâu, là một loại hương liệu bất thường, nên trân quý thập phần. Hoàng thượng ban cho ta một hộp, ta liền đem tặng cả cho Tào tiệp dư và đã chính mắt thấy nàng ta đặt ở trong nội thất.
Tôi nhìn mặt Hoán Bích đang dần dần trắng bệch, dùng khăn lau đi mồ hôi đang bịn rịn trên trán:
Ta nhớ rõ ta lúc ta ra ngoài đã dặn muội ở lại nội đường, không được phép đi đâu.
Tôi dừng lại, chậm rãi nói: "Nếu như muội không có lòng gian dối với ta, vậy sao trên người muội lại có mùi mật hương?"
Hoán Bích cứng họng nhìn tôi, yếu ớt nói:
Nô tỳ không có.
Ta cố ý cho Lưu Chu chờ bên ngoài vì biết muội sẽ ra ngoài bằng lối sau, chẳng lẽ muội không cảm thấy khả nghi sao? Ta lại để muội một mình ở nội đường." Tôi nói: "Nếu muội không chịu thừa nhận thì có thể tự xem trên người mình có mùi mật hương không.
Gương mặt Hoán Bích hiện lên biểu tình kinh hoàng, do dự kéo lấy ống tay áo của mình để tỉ mỉ ngửi qua, sắc mặt dần dần trắng bệch như tuyết.
Tôi lại cười nói:
Mùi hương này một khi mà dính phải thì mấy ngày không hết, hơn nữa lại chỉ phảng phất, không dễ phát hiện." Dứt lời lại ngừng cười, lãnh đạm hỏi: "Muội còn không nói thật sao?
Hoán Bích nghe vậy thì trên mặt cắt thoáng chốc không còn hột máu, ngửa mặt lên trời nói: "Thôi. Thôi. Ai bảo ta trúng kế của muội!"
Ta nói: "Chằng qua là ta có chút nghi ngờ, chuyện của ta thì có muội, Lưu Chu và Cận Tịch đều biết rõ ràng. Tuy rằng Cận Tịch mới hầu hạ ta một năm, Lưu Chu lắm lúc không khỏi vội vàng xao động nhưng đều một lòng một dạ với ta. Chỉ có muội và ta là có chút tâm bệnh. Nhưng ta cũng không chắc lắm là muội cho nên phải thử một lần."
Tôi nhẹ nhàng cười:
Ai ngờ muội trông vậy nhưng không vững vàng, uổng công ta bấy năm nay ra sức dạy dỗ muội.
Hoán Bích không nói gì, chỉ là cười khổ: "Thật là mạng của muội không tốt. Tiểu chủ muốn phạt muội thế nào đều tùy tỷ."
"Nhưng dù sao ta vẫn phải cám ơn muội, nếu không phải muội đi mật báo thì hôm nay làm sao ta có thể dễ dàng lật đổ Hoa phi như vậy. Không có cô ta, ta cũng có thể sống yên ổn."
Giọng Hoán Bích có vẻ nghi hoặc, run giọng nói: "Tiểu chủ..."
Tôi mỉm cười rồi nhìn muội ta vài lần: "Nhưng còn muội, chỉ sợ bây giờ Hoa phi hận muội đến xương tuỷ vì tưởng chủ tớ chúng ta kết hợp.
Hoán Bích ngơ ngác, nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mới cất tiếng:
Tâm kế của tiểu chủ thật sâu, khiến muội mặc cảm.
Tôi nhìn cô ấy thật lâu, sau đó giọng nói mới dịu lại, thở dài:
Xưa nay thường khen muội trầm tĩnh, xem ra tình hình hiện nay muội đúng là vẫn còn kém chút. Một ý cầu thành, không làm được việc lớn, như thế nay làm sao mà ta có thể yên tâm đem muội gả cho nhà quan lại? Tương lai làm chính thất, sao có thể đàn áp đám thϊếp thất không an phận đây?
Hoán Bích nhất thời phản ứng một cách kinh ngạc:
Tỷ....t...tỷ muốn đem ta gả vào nhà quan lại làm chính thất?" Lập tức lắc đầu:
Cùng lắm là tỷ chỉ muốn giữ muội ở bên cạnh tỷ, giúp tỷ cả đời thôi, chưa từng tốt với muội bao giờ, cần gì phải tái lấy lời này để châm chọc muội...