Mặc dù tôi sống một mình trong thâm cung, chuyện bên ngoài vẫn không thể gạt được tôi. Thông qua Mi Trang tỷ và Lăng Dung mà biết. Các nàng ấy sợ tôi đang bị bệnh nên cũng chỉ nói dăm ba câu. Tôi cũng hiểu được đại khái. Sau sự kiện Hạ tài nhân khiến tôi hoảng sợ mà mắc bệnh, Hoa phi càng ra oai, trong nhóm cung tần mới vào, chỉ có Mi Trang tỷ là được sủng ái, thị tẩm nửa tháng được phong làm Tần, ban thưởng hào " Huệ". Người tiếp theo là Lương Viện, Điềm quý nhân, Đỗ Bội Quân nhưng chưa được sắc phong thêm. Các phi tần cũ như: Hân quý nhân, Lệ quý tần và Tần Phương Nghi cũng còn được sủng ái. Mi Trang mới vào cung được một tháng, không đủ thế lực chống lại Hoa phi, cho nên nhường nhịn mọi chuyện là tốt nhất. Trong lúc đó, các phi tần tranh giành đấu đá nhau không ngừng, mọi người cũng dần quên một quý nhân bị bệnh như tôi.
Nhàn nhã được hơn tháng, tôi lại thấy có chút khác thường. Khang Lộc Hải cùng đồ đệ là Tiểu Ấn Tử ngày càng không an phận, dần dần không đem tôi để vào mắt. Khi tôi sai khiến bọn hắn làm những thứ gì cũng chỉ là trong miệng đáp lời còn chân vẫn bất động. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử ngày càng ngang tàn, có vài cung nữ cũng không chịu yên, ỷ thấy tôi bị bệnh không quản giáo được, chung quy chỉ vài việc nhỏ cũng gây gổ với Lưu Chu – Hoán Bích.
Mặt trời đã lên cao, tôi đang ngồi ở buồng lò sưởi gần cửa sổ ăn chè đậu phụng do Cận Tịch làm. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử tiến vào thỉnh an, " Bộp" quỳ gối xuống, khóc lên tiếng ; " Nô tài không thể hầu hạ tiểu chủ nữa rồi!~"
Tôi cả kinh, lập tức mệnh bọn họ đứng lên mà nói. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đứng trước mặt tôi, kêu Lệ Quý tần chỉ đích danh bọn họ hầu hạ. Tôi liếc mắt hắn một cái, hắn lập tức cúi đầu lấy tay áo lau khoé mắt. Tôi quắp mắt, để ý thấy sừng tay áo hắn không có giọt nước mắt nào, thấy hắn làm bộ, cũng không tiện vạch trần hắn, chỉ thản nhiên nói: " Biết rồi. Đó là nơi tốt, cũng là tạo hoá của ngươi. Thu dọn đồ đạc xong thì đi luôn đi. Hầu hạ Lệ tần cho thật tốt." Tôi ghét hắn, nói xong không thèm nhìn bọn họ, chỉ từ từ thưởng thức chè ngon. Ăn xong, tôi nghĩ, đem tất cả hạ nhân cùng tiến vào, đồng loạt ngồi xuống.
Tôi nhẹ nhàng nói: " Ta bị bệnh cũng đã hơn 2 tháng. Mấy ngày nay tâm trạng không tốt, sợ là bệnh càng trầm trọng. Nô tài trong cung nhiều như này, ta không cần nhiều người hầu hạ. Nói thật, nhiều người ở trước mặt ta cứ đi tới đi lui cũng ngại. Cho nên hôm nay ta tìm các ngươi đến, hỏi các ngươi: ai muốn đi thì hãy đi, hầu hạ các chủ tử khác, cũng đừng ở chỗ này của ta. Các người có ai muốn ra ngoài, tới chỗ của ta lĩnh một thỏi bạc rồi có thể đi."
Trên mặt vài tiểu cung nữ nóng lòng muốn thử, nhưng không ai dám động đậy, chỉ người nhìn ta ta nhìn người.
Tôi còn nói: " Hôm nay Lệ quý tần đã chỉ đích danh Khang công công và Ấn công công đi hầu hạ, dọn đồ đạc và đi đi. Các người còn không chúc mừng 2 người bọn họ."...