Dịch: Tiểu Duyên***
Ninh Thần vẫn cảm thấy bản thân chính là kỳ tài ngút trời, dù không thuộc kiểu ngàn năm khó gặp thì cũng nên là 80 - 100 năm khó gặp mới đúng chứ. Nhưng hôm nay, bản tâm pháp dẫn đến con đường trở thành cao thủ ngay trước mắt, mà hắn lại đọc không hiểu... Đây là một chuyện đau đớn đến nhường nào!
Nhìn chất liệu giấy màu vàng kim kia, đó không phải là vàng, cũng không phải là giấy làm từ gỗ, trông cực kỳ đặc biệt. Liệu hắn có phải nhỏ máu nhận chủ như trong truyền thuyết thì mới có thể bắt đầu luyện tập được hay không nhỉ?
Suy nghĩ một chút, Ninh Thần tự bác bỏ phỏng đoán này. Cắt máu đau lắm, không đáng giá đâu.
Thật ra, hắn vẫn có thể hiểu đôi chút về vài dòng chữ đầu tiên, dù là rất miễn cưỡng. Thôi thì, hắn quyết định sẽ tập luyện đoạn đó trước đã. Dẫu sao thì quyển tâm pháp này chỉ có thể giúp tăng cường sức khỏe; chờ sau này gặp lại Mộ Thành Tuyết, hắn sẽ nhờ nàng phiên dịch đàng hoàng lại cho dễ hiểu hơn.
Bình tâm tĩnh khí, giữ vững lòng thành, vận chuyển công pháp... Lần thứ nhất, méo cảm giác được q.q gì...
Ninh Thần không nản lòng, vẫn tiếp tục; làm gì cũng vậy, cần phải có quá trình khởi động. Thế nên, bắt buộc phải kiên trì.
Sau đó, lần thứ 2, thứ 3, thứ 4...
Tiếp theo, lần thứ 93, lần thứ 94, lần thứ 95...
Lần thứ 209, lần thứ 210, 211...
Lần thứ 1.130...
“Ò ó o...”
Gà gáy vang, trời sắp sáng. Ninh Thần mở mắt ra, suýt nữa là rơi vào cảnh lệ nóng quanh tròng. Đã nói là tăng cường sức khỏe cơ mà, sao chẳng có cảm giác gì hết vậy?
Hôm nay còn có việc phải làm, hắn không có thời gian ở đây tiếp tục nghiên cứu nữa, chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài.
Thừa dịp trời chưa sáng hẳn, còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ nhận việc; Ninh Thần len lén đi đến nhà bếp, sau đó gặp một vị phụ nhân đang bận rộn trước bếp lò. Hắn vỗ nhẹ mặt mình, hé lộ một nụ cười được cho là niềm nở nhất: “Chào tỷ tỷ!”
Vị phụ nhân kia nhìn thoáng qua Ninh Thần vài lần rồi lạnh nhạt nói, “Xưng hô bậy bạ, thϊếp thân đáng tuổi làm mẫu thân của ngươi đấy.”
“À...” Ninh Thần cười xấu hổ, “Xin chào đại nương!”
“Nói đi! Có chuyện gì?” Thái độ của vị phụ nhân ấy vẫn không nóng không lạnh, vừa bận rộn, vừa thản nhiên hỏi.
Ninh Thần sờ mũi, ngượng ngùng đáp, “Ta muốn lấy một ít mỡ heo.”
Nhìn thoáng qua thiếu niên trước mắt, bà ta suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đáp ứng, thế là chỉ vào một cái bình bên cạnh bếp lò, “Trong đó, tự lấy đi! Đừng để người khác thấy.”
Ninh Thần trên mặt vui vẻ, vội vàng cảm ơn: “Đa tạ đại nương!”
Cầm lấy một cái chén sứ lớn ở trước bếp lò, hắn múc khoảng nửa chén mỡ heo. Tiếp theo, Ninh Thần nhìn trái nhìn phải, lại tìm một miếng vải rách để hốt một mớ tro gỗ bên cạnh bếp lò, cuối cùng mới cười ngây ngô với vị phụ nhân kia trước khi vui vẻ bước ra bên ngoài.
Thấy hắn như vậy, vị phụ nhân ấy cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, thế là hạ giọng than nhẹ một câu rồi tiếp tục bận rộn.
“Một hài tử thanh tú như vậy, đáng tiếc là đầu óc không được bình thường.”
Ninh Thần làm gì lường trước được là mình đã để lại một ấn tượng như thế trong lòng của vị phụ nhân kia. Lúc này, hắn vẫn đang phấn khích với những việc mà mình sắp sửa làm.
Khoảnh sân trong hậu đường rất lớn, nhưng các cô nương cũng hiếm khi tới đây dạo quanh. Do đó, không gian lúc này rất yên tĩnh. Ngồi trên bậc đá trước phòng mình, Ninh Thần nhóm một đống lửa nhỏ, sắp xếp một đống đá giản đơn rồi đặt chén mỡ heo lên trên đó, chờ mỡ heo hòa tan.
Trong lúc này, Ninh Thần cũng không hề nhàn rỗi. Hắn lấy một ấm trà rồi nhét một nắm tro gỗ vào bên trong, thêm vào chút nước trước khi khuấy mạnh hỗn hợp này bằng một que gỗ nhỏ.
Thuở rãnh rỗi khi trước, hắn từng đích thân thử qua phương pháp này. Tuy không thể kiểm soát tỷ lệ thành công, nhưng vẫn có tỷ lệ thành công.
Đây là phương pháp chế tạo xà phòng cổ xưa nhất. Nơi này không có Natri Hydroxide, nên chỉ có thể dùng tro gỗ thay thế. Điều kiện gian khổ, có gì dùng nấy vậy.
Mùi mỡ lợn nóng lên rất là khủng khϊếp. Ninh Thần cố dằn lòng, chịu đựng sự ghê tởm này mà rót dung dịch nước tro gỗ hòa tan vào mỡ heo, sau đó ném nhẹ xuống đất rồi dùng một cây gậy gỗ thật dài để khuấy mạnh.
“Mùi khó chịu vãi!”
Ninh Thần bị mùi vị này hun đến nỗi nổi mắt nổ đom đóm, thế là vội vàng chạy vào phòng, nhúng một chiếc khăn mặt ướt để che mũi rồi quay lại với công việc quậy hỗn hợp kia.
“Này! ngươi làm gì vậy? Mùi hôi quá!”
Chẳng bao lâu sau, Lê Nhi vừa bịt mũi, vừa chạy tới từ cách đó không xa. Trông nàng có vẻ rất tức giận vì đã sớm bất mãn với cái mùi kinh khủng mà Ninh Thần vừa tạo ra.
“Lê Nhi! Đến đây giúp ta khuấy một hồi với! Ta mệt mỏi muốn chết rồi.” Vừa thấy tiểu nha đầu kia tới, Ninh Thần cũng không khách khí, vội vàng nhờ vả.
“Không bao giờ nhé!” Lê Nhi lui ra xa, sợ bị bắt làm việc.
“Tiểu nha đầu ngực nhỏ ngốc nghếch! Chờ ta làm xong, lúc đó ngươi đừng có xin xỏ nhé.” Ninh Thần bị mùi hăng hắc kia hun đến đầu váng mắt hoa nhưng vẫn ác mồm ác miệng, phát ngôn bừa bãi.
“Ngươi... Đồ lưu manh!” Lê Nhi cúi xuống nhìn ngực mình trong thoáng chốc, sau đó vừa đỏ mặt vừa buông lời trách móc. Bất quá, vì tò mò mà nàng cũng không chạy đi, muốn xem Ninh Thần rốt cuộc đang làm cái gì.
“Nổi bọt rồi kìa!” Vừa thấy cái chén kia nổi bọt, Ninh Thần cực kỳ phấn khích, thế là bất chấp cái mũi đang biểu tình của mình mà tiến lên vài bước, cầm gậy gỗ mà liều mạng khuấy lên.
“Tới giờ ăn cơm rồi.”
Không biết từ khi nào, Lê Nhi đã chạy sang nhà bếp một chuyến. Tới lúc trở về đây, thấy Ninh Thần vẫn đang bận bịu, nàng bèn thỏ thẻ quát từ xa.
“Đang bận mà! Giúp ta lấy đồ ăn đến đây nhé!” Ninh Thần vận động thật hăng say, làm sao có thể rời đi được, thế nên tùy ý hô to một tiếng.
“Không nhé! Cho ngươi chết đói luôn!” Lê Nhi vẫn còn cay cú câu nói xỏ lá vừa rồi của Ninh Thần nên từ chối thẳng thừng.
Đợi một hồi, thấy Ninh Thần vẫn không định đi ăn cơm, Lê Nhi bèn bĩu môi, tức giận rời đi.
Ước chừng hai khắc sau, Lê Nhi cũng đã ăn no, ấy thế mà còn bưng theo một chén đồ ăn, bất đắc dĩ trở về.
“Ăn cơm đi!” Lê Nhi hô to một câu từ phía xa.
Ninh Thần vẫn đang bận rộn, không hề nghe nàng nói gì.
“Qua đây ăn cơm!” Lê Nhi lại hô to một câu.
Ninh Thần vẫn chăm chăm vào công viêc, không quá để ý.
Vì quá tức giận, Lê Nhi bịt chặt mũi mình rồi chạy đến bên cạnh Ninh Thần. Nàng đặt thức ăn xuống, sau đó gồng mình mà thét to bên tai hắn:
“Ăn cơm đi!”
Tiểu nha đầu thét rất to, làm Ninh Thần giật mình run rẩy, suýt nữa là chọt đổ chén mỡ luôn rồi.
“Tới liền, tới liền...” Ninh Thần tùy tiện ứng tiếng, nhưng vẫn tiếp tục làm việc. Đây là thời khắc mấu chốt, không thể nghỉ tay.
“Đồ ăn sắp nguội rồi đó.”
Thấy Ninh Thần vẫn không chịu ăn cơm, Lê Nhi bèn bĩu môi, nói, “Ngươi ăn cơm đi, ta giúp ngươi khuấy cho.”
Ninh Thần nhìn thoáng qua Lê Nhi bằng ánh mắt ngạc nhiên. Tiểu nha đầu này vừa rồi còn bực bội với mình mà, sao bây giờ lại dễ nói chuyện thế? Bất quá, cảm giác được cái bụng đang biểu tình ùng ục rồi, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, đưa cây gậy gỗ sang Lê Nhi rồi dặn dò, “Vậy ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng khuấy đổ ra ngoài nhé.”
“Biết rồi! Nói nhiều quá!” Lê Nhi nhận cây gậy gỗ, bịt mũi, nghiêm túc khuấy dung dịch mỡ kia.
Nhìn tiểu nha đầu làm việc, Ninh Thần cũng không lùi lại quá xa, chỉ ngồi cạnh đó mà ăn nhanh phần thức ăn còn nóng hổi. Dần dần, ánh mắt của hắn nhòe đi, còn trong miệng lại có vị mặn mặn.
“Sao ngươi lại khóc?” Lê Nhi tranh thủ thời gian liếc mắt sang một cái, để rồi ngạc nhiên mở lời.
“Không! Bị sặc mùi!” Ninh Thần dụi mắt, nhếch miệng cười nhẹ.
“Vậy ngồi xa ra xíu!”
“Không sao, quen rồi.”
Ăn cơm trong bát, Ninh Thần thầm cảm thấy ấm áp. Tiểu nha đầu này quá lương thiện, lương thiện đến mức rối tinh rối mù. Mặc dù nhìn qua thì có chút chanh chua, nhưng đó rõ ràng là một lớp ngụy trang bất đắc dĩ để tự bảo vệ bản thân.
“Được rồi! Ta ăn no rồi, để ta làm cho.”
Nhai ba bốn ngụm cho xong bát cơm, Ninh Thần bước tới, nhận lấy cây gậy gỗ rồi đẩy nhẹ tiểu nha đầu sang một bên, “Lê Nhi, giúp ta trả bát ăn lại nhà bếp nhé. Lát nữa quay lại, ta cho ngươi xem một thứ tuyệt vời lắm.”
“Cứ sai ta hoài!”
Lê Nhi dùng dằng cầm lấy chén đũa lên, vừa tiến về nhà bếp vừa xoay đầu lườm hắn. Đến bây giờ, nàng cũng thực sự muốn biết xem rốt cuộc là Ninh Thần đang làm cái quái gì.
“Tạm ổn rồi!” Lại một lát sau, Ninh Thần nhận ra hỗn hợp mỡ heo và tro gỗ đã có phản ứng, mà mùi khó ngửi kia cũng không còn. Hắn vui vẻ hẳn lên; quả nhiên, bản thân cũng chưa gặp cảnh xui rủi cùng cực.
“Xong chưa?” Lê Nhi chờ mong hỏi.
“Xong rồi!”
Ninh Thần tắt lửa, đổ mớ dung dịch bán cô đặc kia vào từng lớp vải rách mà hắn đã chuẩn bị sẵn từ lúc trước, sao đó nén chặt nó lại. Tiếp theo, hắn bóp mạnh để phần mỡ heo không sinh ra phản ứng có thể bong tróc và rớt ra ngoài.
Chẳng mất quá nhiều thời gian, trong lớp vải vụn kia bắt đầu kết tủa lại thành một thứ gì đó có màu trắng và nâu nhạt. Trước thành quả lao động của mình, Ninh Thần vui vẻ mà cười ngoác cả mồm.
“Đây là thứ gì vậy? Trông xấu xí quá!” Chờ mong lâu như vậy mà kết quả lại thế này, Lê Nhi cảm giác khá thất vọng, bĩu môi chê trách.
Ninh Thần hơi đỏ mặt; sở trường của hắn đâu có phải là tạo hình và tạo màu. Quả thật là có hơi xấu xí đấy!
“Tiểu nha đầu, ngươi biết gì chứ? Đây chính là thứ tốt! Đi theo ta.” Vì vãn hồi thể diện, Ninh Thần quyết định để cho Lê Nhi mở rộng tầm mắt, từ đó mà xây dựng nên một hình tượng vĩ đại ở bản thân hắn.
Lê Nhi bán tín bán nghi đi theo Ninh Thần vào trong phòng, xem hắn định chơi trò gì.
“Lê Nhi, vươn tay ra!” Ninh Thần cười gian trá, nhìn thế nào cũng không giống là sắp có chuyện tốt.
“Làm gì?”
Lê Nhi lo lắng hỏi, nhưng vẫn nghe lời mà vươn tay ra.
“He he...”
Ninh Thần cười gian một tiếng, sau đó nhanh chóng vuốt cái bàn tay dính đầy mỡ heo của mình lên tay của Lê Nhi. Trong nháy mắt, bàn tay nhỏ bé trắng nõn xinh đẹp của tiểu nha đầu kia bị nhuộm thành một bộ vuốt bẩn thỉu.
“Á... Ngươi làm gì thế? Tay ngươi bẩn quá!” Nàng sa sầm cả mặt, nhanh chóng rụt tay lại, nhưng đã quá muộn rồi!
“Ngươi dám bắt nạt ta...!”
Nhìn đôi tay đầy dầu mỡ của mình, Lê Nhi đỏ hết cả mắt. Nàng khóc nghẹn từng cơn, trông dáng vẻ oan ức thế khiến ai nấy đều đau hết cả lòng.
“Trời trời... Lê Nhi ngoan, đừng khóc mà! Ta chỉ giỡn xíu thôi mà.” Thấy tiểu nha đầu khóc thật, Ninh Thần nhất thời hoảng hốt, vừa xin lỗi, vừa luống cuống dỗ dành.
Lê Nhi cũng không trả lời, trong khi nước mắt rơi xuống lã chã. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng đầy vẻ tủi thân.
“Lê Nhi ngoan! Nín đi nào! Bây giờ, ta rửa sạch cho ngươi nhé?” Ninh Thần vội vàng kéo tiểu nha đầu đi tới cạnh chậu gỗ, dịu dàng an ủi.
Lê Nhi vẫn không lên tiếng, tiếp tục im lặng rơi lệ.
Ninh Thần choáng váng hết cả đầu, vội vàng nhúng đôi tay của mình vào trong nước, xoa nhẹ hai cái rồi bôi xà phòng vào. Hắn cẩn thận chà xát một lúc, cuối cùng mới nhúng tay vào nước để rửa sạch lần nữa.
Cũng không màng đến việc dùng khăn để lau tay, Ninh Thần cọ đôi tay ướt đẫm của mình vào quần áo đang mặc, kế tiếp là chìa đôi tay ra trước mắt tiểu nha đầu, dịu dàng nói: “Ngươi xem? Chẳng phải là sạch sẽ rồi à?”
Lê Nhi thật sự bị hấp dẫn bởi hình ảnh thần kỳ vừa rồi. Nàng quên cả khóc, nhìn chằm chằm vào đôi tay của Ninh Thần, lại nhìn sang thùng nước bẩn thỉu trong chậu. Trong nhất thời, nàng cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thấy tiểu nha đầu không khóc nữa, Ninh Thần vội vàng đổ chậu nước cũ đi, đổi một chậu nước sạch mới rồi bưng đến trước mặt cô bé, “Lê Nhi! Ngươi thử xem.”
Lê Nhi bán tín bán nghi nhúng tay vào trong nước, sau đó cũng bắt chước Ninh Thần mà bôi xà phòng, chà xát, cuối cùng là cho tay vào nước để rửa sạch lần nữa.
“Này, lau tay vào người ta cho khô luôn.” Nhìn quanh mà không tìm ra chiếc khăn nào gần đó, Ninh Thần cười nói.
Lê Nhi nín khóc, mỉm cười nhẹ rồi bĩu môi, sau đó thật sự chà xát đôi tay ướt vào người hắn.
Bộ vuốt nhỏ bẩn thỉu đã biến mất, thay vào đó chính là đôi bàn tay nhỏ bé xinh đẹp trắng nõn. Lê Nhi vươn tay mình ra, không cười cợt nữa mà giả bộ như vẫn còn tức giận: “Đưa cho ta thứ này!”
Ninh Thần bèn giả vờ đau đớn trong lòng, rối rắm mặc cả: “Chừa cho ta một nửa nha!”
Lê Nhi không lên tiếng, vẫn cố tình làm căng, mà bàn tay của nàng vẫn tiếp tục giữ ở tư thế chìa ra như vậy.
“Một phần ba nha?
Hay một phần tư cũng được...”
......
Cuối cùng, Ninh Thần cho nàng hết! Nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu đang cao hứng rời đi, hăn không khỏi mỉm cười, mà vẻ mặt đau xoát tiếc của cũng biến mất.
Xà phòng này, vốn dĩ là hắn định làm cho Lê Nhi. Về phần dùng thứ này để kinh doanh hay gì đó, căn bản là hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Nếu hắn chế tạo ra một ít đồ vật mới lạ nào đó, rồi ngộ nhỡ bị người khác chú ý đến rồi đồn đại đến tai Trưởng Tôn... Hắn vẫn chưa chán sống nha.
Vì cái mạng nhỏ của mình, hắn vẫn phải tiếp tục khiêm tốn...