Dịch: Tiểu Duyên đáng yêu***
Trưởng Tôn Vân Hiên đau đến mức bán bất tỉnh; y cuộn mình trên mặt đất, run rẩy không ngừng. Ninh Thần tiến lên một bước, sau đó chợt nhớ tới gì đó mà nghiêng người nhìn nữ tử vừa đưa mực cho mình, thân thiện hỏi, “Tỷ tỷ, mực này có dễ bị rửa trôi không?”
Thân thể mềm mại vô thức run nhẹ một cái, nàng sợ hãi đáp, “Sẽ không! Đây là mực Thiên Niên.”
Nghe vậy, Ninh Thần tươi tắn hẳn lên; nụ cười kia của hắn càng khiến người xung quanh cảm giác không rét mà run.
Cách đó không xa, Nguyệt Hàm Y nhíu mày ngồi yên, cũng không hề nhúng tay vào. Nếu thiếu niên trước mắt đã biết đến thân phận của Trưởng Tôn Vân Hiên mà còn dám ngênh ngang đánh người như thế, vậy hoặc hắn bị tâm thần, hoặc hắn là kẻ có bối cảnh cực kỳ khủng khϊếp.
Bên cạnh đó, đến giờ phút này thì nàng vẫn không hiểu rõ lý do về ánh mắt chán ghét vừa lóe lên rồi đột ngột vụt tắt ban nãy của hắn. Ánh mắt ấy là nhắm vào nàng, hay nhắm vào Lăng Yên các đây?
Hàng loạt câu hỏi còn tồn đọng khiến Nguyệt Hàm Y chọn cách tạm thời đứng ngoài cuộc mâu thuẫn này, chỉ yên lặng quan sát kỳ biến mà thôi. Miễn nơi đây không xảy ra án mạng, vậy sẽ không liên lụy gì đến Lăng Yên các cả.
Đưa lưng về tất cả mọi người còn lại, Ninh Thần bèn ngồi xổm xuống. Một lát sau, trên mặt Trưởng Tôn Vân Hiên xuất hiện hai chữ lớn xiêu vẹo vẹo vẹo, nhìn kỹ lắm mới có thể miễn cưỡng nhận ra đó là hai chữ “Trưởng Tôn”.
Sau đó, Ninh Thần lại bí mật lấy ra miếng ngọc bội hình trăng khuyết mà Trưởng Tôn giao cho. Hắn vội vàng thấm mực, sau đó ấn mạnh vật này vào gáy của Trưởng Tôn Vân Hiên.
“Sao người của quan phủ và phủ Trưởng Tôn còn chưa đến nhỉ?” Làm xong hết thảy, Ninh Thần nhìn ra bên ngoài. Ngoại trừ càng lúc càng có nhiều người đến xem náo nhiệt tại cửa chính, hắn chẳng thấy bất cứ một bóng dáng quan binh nào, thế là đành phải oán giận cào nhào một câu.
Tiểu Hầu gia của phủ Trưởng Tôn bị đánh, việc này chắc chắn đã được loan tin đi. Hắn chắc mẫm rằng, quan phủ sẽ nhanh chóng đến đây mà thôi.
“Tiểu nữ tử có thể thỉnh giáo một chút về thân phận công tử được không?” Lúc này, Nguyệt Hàm Y bước đến, khách khí mở lời.
“Không rảnh!” Ninh Thần lạnh lùng liếc nàng; vì không thể nào đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, hắn đáp lời bằng giọng điệu khá ác liệt.
Đừng trách gái thanh lâu; nếu có trách, nên trách bọn chủ cả với bề ngoài xinh đẹp, nhưng nội tâm lại lạnh lùng mất nhân tính của những tòa thanh lâu này.
Nguyệt Hàm Y cảm giác thật khó thở, sắc mặt thay đổi liên tục. Thế nhưng hiện giờ, nàng vẫn chưa rõ tình huống ra sao, chỉ có thể cố nén tức giận, bình tâm tĩnh trí mà hỏi tiếp, “Chẳng hay Nguyệt Hàm Y đã đắc tội gì với công tử, mong công tử chỉ giáo đôi đường.”
Nghe nàng hỏi thế, Ninh Thần cũng chẳng có hứng thú trả lời. Bất quá, hắn xoay người sang nữ tử vừa đưa bút mực cho mình, trả bút mực lại cho nàng rồi nhếch miệng cười, nói, “Cám ơn tỷ tỷ!”
“Không... Không cần cảm ơn!” Vừa e dè nhận lại bút mực, nàng vừa sợ hãi đáp.
Thái độ sợ hãi như vậy cũng khiến Ninh Thần cảm giác thật sự bất đắc dĩ. Chẳng lẽ hành vi vừa rồi của hắn quá ư bao lực à?
Ý nghĩ tự hỏi kia chỉ vừa nảy sinh là biến mất ngay lập tức. Khụ khụ! Đây không phải lỗi của hắn, chỉ trách tiểu tử Trưởng Tôn Vân Hiên kia quá xui xẻo rồi, tự dưng chường mặt ra vào lúc này.
Ngông nghênh nâng một cái ghế đến rồi ngồi ngay tại đó, hắn lại tự rót cho mình một tách trà, mạnh dạn uống vào. Mới vừa đại triển hùng phong một hồi, giờ hắn khát khô cả cổ. Xem ra, đánh người cũng là một chuyện vô cùng tốn công tốn sức nha.
Nguyệt Hàm Y và mấy nữ tử khác nhìn chằm chằm vào vị “đại gia” này, trong nhất thời cũng không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ có thể chờ người của quan phủ đến xử lý.
“Tránh ra, tránh ra!”
Không lâu sau, quan binh quả nhiên đã đến. Vừa nhìn thấy Trưởng Tôn Vân Hiên bị đánh đập nặng đến nỗi ngất xỉu trên mặt đất, vị quan sai đầu lĩnh lập tức biết rõ chuyện này sẽ vô cùng rắc rối rồi.
Đây chính là con trai duy nhất của Thái Bình hầu, cháu ruột của hoàng hậu Trưởng Tôn đương triều, để rồi cứ bị đánh mà nằm đo ván trên mặt đất như thế ư?
Lại nhìn tên “đại gia” đang thong dong ngồi bên cạnh như chẳng có chuyện gì xảy ra kia, cả toán quan sai đều rơi vào tình trạng lúng túng.
“Dẫn đi”
Cắn răng quát to một tiếng, gã quan sai đầu lĩnh biết rõ bản thân mình không nên dính dáng quá nhiều đến vấn đề này, chỉ có thể tới đâu tính tới đó. Nếu tên thiếu niên này có nhân vật chống lưng cao bằng trời, thì dĩ nhiên sẽ có người đứng ra chống đỡ cho hắn.
Trông thấy quan sai rốt cục cũng chịu xuất hiện, Ninh Thần lập tức mừng rỡ cứ như gặp được người thân vậy. Hắn chẳng cần ai bắt cả, mà vội vàng đứng dậy nghênh đón, thế là lại khiến người người xung quanh chẳng hiểu mô tê thế nào.
Mà quan sai vừa đến chưa được bao lâu, người của phủ Trưởng Tôn cũng xuất hiện. Bọn họ thẳng thừng đưa Trưởng Tôn Vân Hiên đi, còn Ninh Thần cũng bị ném vào ngục giam, chờ cấp trên xử trí.
Cả đời này, đây vẫn là lần đầu tiên mà Ninh Thần phải ngồi tù. Nhưng vì biết rõ là mình sẽ có thể được phóng thích nhanh chóng sau đó, nên hắn cũng không mấy lo lắng gì.
Rãnh rỗi nhàm chán trong lúc ngồi giữa phòng giam, Ninh Thần bèn với lấy một nhành gỗ nhỏ, vẽ bừa một hình bàn cờ trên mặt đất. Tự mình đánh cờ với bản thân, khi bắt đầu thì hắn có thể hạ cờ rất nhanh; nhưng dần dần, các quân cờ xuất hiện càng lúc càng dày đặt trên bàn cờ. Từ thời điểm đó, hắn đánh cờ chậm dần, mà tử cục cũng bắt đầu lộ rõ, khó mà đánh tiếp được.
Nhân sinh như cờ, gói gọn lại cũng chỉ là bố cục và phá cục. Dù có ngu ngốc đến mấy, Ninh Thần lúc này cũng có thể hiểu được rằng, bản thân đã vô ý xông vào bố cục của người khác. Do đó, nếu hắn không thể xông ra ngoài cục này, vậy chắc chắn sẽ bị vây hãm mà chết chắc giữa những quân cờ xung quanh.
Ninh Thần nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tự phân tích từng bước đi một.
Tại sao lại có người bức thiết muốn ám sát Trưởng Tôn như vậy?
Nếu Trưởng Tôn xảy ra chuyện, ai là người được hưởng lợi nhiều nhất?
Thời gian mà hắn đi vào thế giới này quá ngắn ngủi, thế nên chẳng rõ lắm về thế sự xung quanh. Tuy nhiên, mọi chuyện trên đời này đều có điểm tương thông lẫn nhau. Đêm qua, Trưởng Tôn cùng Thanh Ninh đều có phản ứng khá bất thường, để rồi Trưởng Tôn lại sốt ruột xuất cung vào lúc sáng sớm. Rất rõ ràng, chuyện Trưởng Tôn bị ám sát chắc chắn có dính líu đến hiện tượng Huỳnh Hoặc thủ tâm kia.
'Huỳnh Hoặc thủ tâm' tượng trưng cho họa loạn chiến tranh. Vốn dĩ, hắn cũng không để ý cho lắm, vì dạng thiên tượng này có vòng tuần hoàn là 15 năm/lần. Điềm báo tượng trưng của nó có khi hiện rõ, có khi mông lung, nhưng nếu Đại Hạ vì nó mà bị dao động gốc rễ, vậy hoàng triều Đại Hạ có tuổi đời hơn 1000 năm qua cũng đã bị diệt vong không biết bao nhiêu lần rồi.
Đã như vậy, vì sao Trưởng Tôn lại có phản ứng lớn đến như thế?
Ninh Thần thầm thở dài, ném đi nhành gỗ nhỏ trong tay. Nếu hắn không đoán sai, khoảng 80 - 90% Trưởng Tôn xuất cung lúc này là mang theo mật chỉ của Hạ hoàng, lại còn là loại mật chỉ mà không thể để cho bất cứ ai khác trong thiên hạ biết được.
Nếu đã liên quan đến 'Huỳnh Hoặc thủ tâm', lại còn không thể để cho người trong thiên hạ biết được - kết quả đã rõ rành rành rồi. Hạ hoàng muốn động binh, mà còn là binh mã trong tay dòng dõi của Trưởng Tôn.
Như vậy, sự kiện Trưởng Tôn bị ám sát cũng dễ hiểu dần. Có người sớm đoán được ý đồ của Hạ hoàng, thậm chí đoán được thời điểm mà Trưởng Tôn xuất cung. Kẻ đó muốn mượn chuyện Trưởng Tôn bị ám sát để dựng nên hiềm khách giữa dòng họ Trưởng Tôn và Hạ hoàng, nhằm trì hoãn thời gian động binh.
Nghĩ tới đây, Ninh Thần không khỏi ớn lạnh cả người. Nếu tất cả là thật, tâm kế của người bố cục thật sự quá đáng sợ.
Ninh Thần có thể phân tích được nhiều như vậy là vì tất cả mọi chuyện vừa rồi đã xảy ra trong thực tế, thế nên dựa vào sự kiện chân thực mà suy nghĩ ngược lại thì dễ hơn rất nhiều. Trái lại, người bố cục kia lại biến những chuyện chưa từng xảy ra ấy trở thành một âm mưu có thể thực hiện được. Quá trình suy tính này đâu phải là thứ mà một người bình thường có thể làm nên.
Thật không may! Hắn bị Thanh Ninh tóm vào bên trong bố cục này, giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
Nếu là có thể, Ninh Thần thật sự không muốn đối mặt với mấy người có tâm cơ như yêu quái thế. Nếu sơ ý một chút, chắc chắn sẽ chết một cách bất tường, ngay cả một cơ hội giãy giụa đều không có.
Đi đến bước này, hắn chỉ có thể ưu tiên cứu Trưởng Tôn, sau đó mới có thể âm thầm tìm cách ứng đối với người bày cục.
Cũng may, cục diện này rõ ràng là không phải nhằm vào hắn. Người ngoài cuộc thì sáng, chỉ cần không ngông cuồng xông thẳng vào cục lần nữa, vậy sẽ không phải chật vật như ngày hôm nay.
“Nãy giờ cũng lâu rồi... Người kia sẽ đến đây nhanh thôi.”
Ninh Thần đứng dậy, dõi mắt nhìn về phía cửa ngục giam. Ước tính thời gian, người mà hắn đang chờ có lẽ cũng sắp sửa xuất hiện.
......
Bên trong thư phòng của Thái Bình hầu tại phủ Trưởng Tôn, Trưởng Tôn Vân Hiên cũng đang sợ hãi mà quỳ trên mặt đất. Trước thư án, một vị nam tử trung niên đang đứng yên với vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng. Y siết chặt nắm đấm, mạnh đế mức gân xanh hằn lên; hình ảnh này chứng tỏ vị nam nhân kia đang cố gắng đè nén cơn phẫn nộ nhiều đến nhường nào.
“Súc sinh!!!”
Thái Bình hầu vỗ mạnh một chưởng lên thư án; dưới cơn giận, y thuận tay ném mạnh nghiên mực trên bàn về phía trước.
Chát...
Nghiên mực đập mạnh vào trán của Trưởng Tôn Vân Hiên, tóe ra từng đóa hoa máu sặc sỡ. Ở bên cạnh, một vị phu nhân trung niên xinh đẹp trông vô cùng đau lòng, vội vàng chạy đến ôm chặt lấy nhi tử của mình rồi giận dữ trừng mắt về phía Thái Bình hầu: “Hầu gia, nhi tử của chúng ta bị người khác đánh, chàng đã không ra mặt cho nó thì thôi, cớ sao còn muốn đánh đập nó như vậy?”
“Câm miệng!” Lửa giận của Thái Bình hầu điên cuồng bừng lên, khiến khí lưu xung quanh khu vực này chấn động dữ dội. Y đặt tay lên thư án bên cạnh, để rồi khiến cả cái bàn ấy vỡ ra thành từng mảnh vụn ngay trong chớp mắt.
“Ta không đánh nữ nhân không phải là lý do để ngươi dám càn rỡ như vậy! Cút ra ngoài!” Vừa dứt lời, Thái Bình hầu phất nhẹ tay áo; một luồng chưởng phong xuất hiện, đẩy vị phu nhân kia ra khỏi cửa phòng.
Đùng...
Cửa phòng đã đóng kín. Lúc này, chỉ còn lại Thái Bình hầu và Trưởng Tôn Vân Hiên đang quỳ trên mặt đất ở lại với nhau. Thế là, gã Trưởng Tôn Vân Hiên kia còn run rẩy mạnh hơn nữa.
“Cô cô của ngươi gặp nạn, ngươi có biết không?” Thái Bình hầu lạnh lùng hỏi.
“Thưa biết!” Trưởng Tôn Vân Hiên cúi đầu, run rẩy nói.
“Cả phủ này, từ trên xuống dưới, đều đang liều mạng tìm kiếm tung tích của cô cô ngươi. Ngươi có biết chuyện đó không?” Giọng điệu của Thái Bình hầu càng lúc càng lạnh hơn.
“Con...biết... Biết rõ ạ!”
“Tốt, rất tốt!”
Ngoài miệng nói rất tốt, nhưng lửa giận trong lòng Thái Bình hầu càng lúc càng khó áp chế hơn. Y tiến lên một bước, tát mạnh vào mặt của Trưởng Tôn Vân Hiên. Sau một tiếng 'chát', Trưởng Tôn công tử văng ra xa hơn 5 bước, mãi đến khi đυ.ng trúng vào bức bình phong gần đó mới dừng lại.
Một tát này, Thái Bình hầu đánh mà không hề nương tay. Y có thể tha thứ mọi chuyện, duy chỉ có chuyện này là tuyệt đối không thể nuông chiều.
Ọc...
Trưởng Tôn Vân Hiên ngã oạch xuống đất, ói ra một ngụm máu tươi. Y run rẩy cả người, ngay cả hô hấp đều có phần gượng gạo.
“Tự vấn lương tâm trong thư phòng này; nếu không có lệnh của ta, không được bước ra ngoài nửa bước.”
Nói xong, Thái Bình hầu cất bước đi ra ngoài. Lúc nhìn thấy phu nhân mình đang ôm vẻ mặt tức giận đứng ngay cửa, y càng lạnh lùng hơn, “Nếu nàng dám tự tiện thả nó ra ngoài, hoặc là chính nó tự bước ra khỏi cửa phòng này nửa bước, nàng cũng tự biết rõ hậu quả rồi đấy. Phủ Trưởng Tôn này không phải là luôn bao dung với tất cả mọi người, dù là với thê nhi của Thái Bình hầu cũng nằm trong số đó.”
Nghe vậy, vị phu nhân kia giận run người, nhưng rốt cuộc cũng không dám nói thêm nửa câu. Nàng biết rõ, Thái Bình hậu là một vị nam tử nói được làm được.
...
Nửa canh giờ sau, cổng đại lao của nha môn âm vang vài tiếng lách cách. Sau khi mở cửa ra, ánh mắt của hai người kia lập tức giao thoa lẫn nhau.
Thái Bình hầu - Ninh Thần, hai người vốn dĩ sẽ không bao giờ gặp nhau, nay lại đứng quan sát lẫn nhau như thế. Ánh mắt bình tĩnh của song phương như vậy khiến cả hai khó mà đoán ra được tâm tình của người đối diện mình.
“Tên của ngươi là gì?” Chẳng rõ qua bao lâu, Thái Bình hầu chợt mở lời hỏi.
“Ninh Thần.”
“Anh hùng xuất thiếu niên đấy” Thái Bình hầu tán thưởng rõ rệt.
“Hầu gia quá khen!” Ninh Thần khiêm tốn đáp lại.
“Nhưng đáng tiếc!” Thái Bình hầu đột nhiên khẽ thở dài, tiếc hận mà thở than.
Tuy người ta hay bảo, đừng bao giờ xét xuất xứ của một anh hùng; nhưng trên thực tế, xuất xứ của một anh hùng đôi khi sẽ quyết định độ cao của vị anh hùng đó.
“À...” Ninh Thần vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn biết, chữ “đáng tiếc” trong lời nói của Thái Bình hầu là ý gì. Bất quá, điều này cũng chẳng quan trọng gì đối với hắn.
“Hoàng hậu nương nương ổn không?” Thái Bình hầu tiến lên phía trước, nghiêm túc hỏi.
“Bình yên vô sự!” Ninh Thần trả lời.
“Đi thôi! Dẫn ta đi gặp Hoàng hậu nương nương” Thái Bình bổ sung.
“Chỉ một mình Hầu gia thôi à?” Lúc này, đến lượt Ninh Thần kinh ngạc.
“Hả?” Thái Bình hầu lạnh nhạt cười, đáp gọn một câu, “Một mình ta là đủ rồi!”
Chỉ một câu đơn giản, không mang theo một chút rung động nào; thái độ bình tĩnh thế này khiến người ta cảm giác đây là một chuyện thường thức phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn.
Đây chính là một trong Thập đại Vũ hầu mạnh nhất Đại Hạ, hai chữ Thái Bình, nặng tựa Thái sơn!
Dòng dõi Trưởng Tôn, một nhà có hai vị Hầu gia - đây không chỉ tượng trưng cho ân sủng của Hoàng thất, mà còn đại biểu cho bóng lưng có thực lực cường đại khiến thế nhân phải nhìn theo mà ngưỡng mộ.
...
Trong thư phòng cửa đóng then cài giữa phủ Trưởng Tôn, Trưởng Tôn Vân Hiên đang cố gắng giãy dụa đứng lên; trên mặt y vẫn còn loang lổ vết máu. Hai chữ Trưởng Tôn bị Ninh Thần vẽ lên mặt vẫn in hằn tại đó. Sau một khắc, tiếng ho khan kịch liệt vang lên; y ho mạnh đến mức tê tâm phế liệt. Mà ngay lúc này, giữa hai hàng chân mày đang giãn ra trên trán y, chợt có một dấu ấn hình trăng lưỡi liềm như ẩn như hiện đang từ từ nổi lên. Dấu ấn ấy đen nhánh như mực, lại trông chói mắt đến dị thường...