“Sát phạt… Sát phạt… A…” Phía sau, theo kiếm quang của Mặc Thiên Thần bạo lui mà đi, lúc này còn tại người lui về phía sau, trong miệng khϊếp sợ còn chưa nói xong, đột nhiên kêu to a một tiếng.
“Vèo…” Cùng với hắn kêu to, toàn thân cao thấp của hắn bỗng nhiên ngàn kiếm bắn ra, như tổ ong vò vẽ.
Huyết Kiếm trong tay Mặc Thiên Thần nhất thời kích động ngao ngao thẳng kêu, tận tình cắn nuốt máu bắn ra.
“Ngươi… Ngươi… thượng thiên kiếm…” Một trong tam vương, cao thủ thấy một bên điên cuồng la một bên không ngừng phun máu ra bên ngoài, sắc mặt khẩn trương.
Cư nhiên trong một cái nháy mắt bị Mặc Thiên Thần đâm trúng hơn một ngàn kiếm, tay thật mau, kiếm thật nhanh.
“Sát phạt chi vũ, thật không nghĩ đến ngươi thế nhưng biết sát phạt chi vũ, ngươi là đệ tử Đồ Nhân Hùng, ngươi cư nhiên…”
“Ngươi không cần phải biết.” Lạnh lạnh đánh gãy lời nam nhân kia nói, Huyết Kiếm trong tay Mặc Thiên Thần cao cao giơ lên nhắm ngay tên vương kia.
Đồ Nhân Hùng, gϊếŧ hết vạn người để trở nên oai hùng, là cuồng ma nhất đại sát nhân, sát phạt chi vũ chính là tuyệt chiêu của hắn.
Chẳng qua, nàng là ngẫu nhiên học được, không phải đệ tử hắn.
Mũi kiếm bằng phẳng quét, Mặc Thiên Thần đầy mặt lãnh khốc xem tên vương trước mắt, hắn căn bản không đáng nói nhiều, một bước tiến lên trước mũi kiếm bằng phẳng quét lên.
Nhất kiếm vừa quét, nhìn như đơn giản, nhưng một kiếm này của Mặc Thiên Thần lại bao hàm ba mươi sáu phương vị, mười hai phương hướng, giống như thiên la địa võng đem tên vương kia vây quanh bên trong kiếm quang.
“Mặc Thiên Thần ngươi muốn gϊếŧ ta, không dễ dàng như vậy.” Tên vương kia thấy Mặc Thiên Thần không lưu tình, nhất thời cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm máu tươi sắp phun ra, thực thi thiên ma giải thể, nháy mắt tăng lên gấp hai công lực, cùng Mặc Thiên Thần liều mạng.
Mũi kiếm lạnh như băng , bàn tay trắng nõn như tuyết.
Ngay khi tên vương kia một ngụm máu tươi sắp phun ra, tay Mặc Thiên Thần nhẹ nhàng giương lên, cánh hoa màu đỏ bay bổng dường như tuyệt không gắng sức, lại bay trên quỹ tích tương đối quỷ dị xuyên qua giữa hai người, cùng điện quang hỏa thạch dán sát vào miệng tên vương kia.
Cánh hoa phủ kín môi, tiên diễm như lửa.
Tên vương kia một ngụm máu bị cánh hoa kia làm cho nuốt về bụng, một cỗ hương thuốc nhàn nhạt từ miệng của hắn chui vào trong cổ họng, nháy mắt tràn ngập toàn bộ nội phúc của hắn.
“A, độc, độc.” Tên vương kia chỉ cảm thấy công lực tăng gấp hai hắn vừa mới mạnh mẽ nhắc tới, giống như nước vào trong biển, trong khoảnh khắc vô ảnh vô tung biến mất, công lực toàn thân hóa thành hư ảo, không khỏi cả kinh nháy mắt sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Hắn thế nào quên , cô gái trước mặt này không chỉ có võ công cao, nàng độc thuật rất cao a.
Lục cấp cao thủ, chỉ cần bức hô hấp trong bụng, bất kỳ độc tố nào trong một hai canh giờ sẽ không làm gì được bọn họ , hắn luôn dùng hô hấp trong bụng nói chuyện với Mặc Thiên Thần, nhưng vừa rồi muốn thực thi thiên ma giải thể, mở miệng, lập tức đã bị Mặc Thiên Thần bắt được nhược điểm.
Mũi kiếm lóe ra, phong tỏa tám phương.
Không có để cho tên vương kia nói thêm một câu, mũi kiếm của Mặc Thiên Thần lướt qua, gϊếŧ.
Gió đêm di động, bóng tối cùng ánh sáng huy động.
“Gϊếŧ ngươi, chính là đơn giản như vậy.” Thu hồi Huyết Kiếm, hai ngón tay Mặc Thiên Thần kẹp lấy một lá hoa hồng, nhìn tên vương kia dưới mặt đất chết không nhắm mắt, chậm rãi ném vài cái chữ.
Trong tay nàng, chỉ có nàng muốn gϊếŧ, không có từ không dễ dàng.
“Oa oa, Thần Thần cực giỏi…”
“Ngao ô, Thiên Thần lá cây của ta đã mất hết…”