“Nhi tử, con làm sao?” Mặc Thiên Thần trừng to mắt.
Bàn Oa Oa nghe vậy quay đầu nhìn Mặc Thiên Thần, vẻ mặt đắc ý lại ủy khuất kêu lên: “Phụ thân quá nặng , oa nhi mệt mỏi .”
“Phốc.” Mặc Thiên Thần không nhịn được, nở nụ cười.
“Tiểu tử chết tiệt.” Phong Sơ Cuồng tắc tức giận vươn tay nhắc Bàn Oa Oa, kéo kéo lá cây trên đầu Bàn Oa Oa, bất quá béo tiểu tử này hôm nay cũng xuất lực , đáng giá khen ngợi.
Nguyên lai, hiệu lực châm của Mặc Thiên Thần qua đi, Phong Sơ Cuồng tỉnh lại, lại bất hạnh Mặc Thiên Thần vào thời điểm đó đang giao chiến, không có người cho hắn dùng thuốc, vốn cho là tất cả sẽ trôi theo nước chảy, Bàn Oa Oa cứng rắn bắt hắn đứng thẳng dậy, sau đó lấy chân đem hộp thuốc kia đá cho hắn , làm thuốc chảy một thân hắn, thế này hắn mới có thể ra tay cứu Mặc Thiên Thần.
Béo tiểu tử, không thể bỏ qua công lao.
“Nhi tử, con là tuyệt nhất , nương thật cao hứng có con.” Ôm lấy Bàn Oa Oa, Mặc Thiên Thần nhịn không được kích động hôn Bàn Oa Oa vài cái.
Thực rất cảm tạ đứa con trai này, rất cảm tạ .
“Hắc hắc, hắc hắc.” Bàn Oa Oa bị hôn đầy mặt đỏ rực , một cái dáng vẻ cười ngây ngô.
“Ngốc tiểu tử.” Phong Sơ Cuồng liếc mắt béo tiểu tử một cái, bất quá tay kia lại khó được nhu hòa vuốt vuốt đầu Bàn Oa Oa.
Ngốc tiểu tử này, kỳ thực cũng không tệ, có phong phạm của hắn.
Phong Sơ Cuồng âm thầm đắc ý, cũng không biết Bàn Oa Oa mộc chi hoàng linh này là từ trong khúc gỗ mục của Mộc Tộc xuất ra, thế nào có thể di truyền phong phạm của hắn.
“Mẫu thân, bọn họ không chết đâu.” Ngây ngô cười ,Bàn Oa Oa đột nhiên chỉ chỉ dưới vách núi đen vạn trượng, hắn nghe thấy được âm thanh qua loa.
“Đi, đi chủ điện.” Phong Sơ Cuồng sắc mặt trầm xuống, thứ kia thế nhưng còn chưa có chết, tốt lắm, chờ hắn khỏe , hắn thật muốn xem hợp thể thần công của Mộc Tộc trong truyền thuyết, hiện tại, khiến cho hắn đem bọn họ toàn bộ vây khốn.
Các cầu mấy thước, tung hoành mà đi, phía trước ẩn ẩn ngân quang, đúng là chủ điện ám cung.
Óng ánh tinh quang không thể cùng ánh trăng phát sáng, ám cung chủ điện huy hoàng đại khí, hơn xa bất kì thành thị nào.
Ngọc làm đất hoàng kim làm tường, phỉ thúy làm trang sức trân châu làm mành, kim tuyến dệt thảm xa xa bày ra, lông phượng hoàng làm cây đèn, vảy cự long làm như trang sức mặt tường…
Đi vào nơi đây Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng trợn mắt há hốc mồm, hết thảy trước mắt đều đã vượt quá xa phạm vi nhãn giới của bọn họ, mấy thứ này…
“Đây là thú tộc đi.” Phong Sơ Cuồng nhìn vảy cự long sững sờ.
Mặc Thiên Thần tắc cúi đầu nhìn thảm tơ vàng dưới chân, đây là nhân tộc , nhân tộc hoàng tộc tài năng dùng trang sức, cái này…
Hai mặt nhìn nhau, Mặc Thiên Thần nhìn Phong Sơ Cuồng, Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần, nơi này là Mộc Tộc đi, thế nào chủ điện địa cung có mấy thứ này…
“Mẫu thân, phụ thân, nhanh chút.” Tương đối với Phong Sơ Cuồng cùng Mặc Thiên Thần khϊếp sợ, Bàn Oa Oa lại không có một chút tâm lý gánh nặng, vui vẻ nhảy nhót kéo hai người hướng tới chính giữa chủ điện chạy trốn.
Nơi đó, có đầu mối then chốt khống chế toàn bộ ám cung này.
Bị Bàn Oa Oa kéo về phía trước, càng tiến sâu vào chủ điện, Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng càng không thể trấn định.
Kỳ lân, pho tượng kỳ lân to lớn đứng sừng sững tả hữu thông đạo, giương nanh múa vuốt, tựa như thần thú trông cửa, phía sau nó cự long uốn lượn xoay quanh ở trên vách tường, dường như thủ hộ nơi này.