Vương Gia Yêu Nghiệt: Ngưng Nhi, Trở Về Bên Ta

5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Beta: Ái Tình Vạn Kiếp Thể loại: Cổ đại Số chương: 10 Lịch post: 1 chương/ 1 tuần (nếu rãnh có thể sẽ nhiều hơn) Nữ chính: Bạch Nguyệt Ngưng Nam chính: Nam Cung Phong Giới thiệu: 3 năm trước, nàn …
Xem Thêm

Chương 3
Trong vòng 2 tháng, Hoàng Đế Tử Kim Quốc - Nam Cung Khánh đã tìm được người hạ độc Lâm Thục Anh và trừng phạt tên đó thật nặng, hắn cũng lợi dụng việc điều dưỡng thân thể cho Hoàng Hậu mà giữ Bạch Nguyệt Ngưng ở lại Kinh thành. Đoạn thời gian này Nam Cung Phong và Bạch Nguyệt Ngưng có nhiều cuộc gặp gỡ “tình cờ”. Việc “tình cờ” này làm cho mấy cái miệng trong Kinh thành có nhiều chuyện để phí nước bọt. Và một trong những việc phí nhiều nước bọt nhất là:

Phong Vương phủ

“ Vương gia Bạch tiểu thư đã xuất phủ. ”

“ Ừm. ”

“ Vương gia, Bạch tiểu thư là đi tới thanh lâu! ”

“ Nơi đó không phải nàng chưa từng đến. ”

“ Nhưng vương gia, Bạch tiểu thư là tới thanh lâu tìm tiểu quan... ”

Tên hộ vệ còn chưa nói xong thì bóng hình vị vương gia nào đó đã mất hút. Hôm đó nghe nói cả Kinh thành đều đồn rằng Phong Vương gia bị... đoạn tụ...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------

Hoàng Cung - Ngự thư phòng

“ Hoàng hậu giá lâm. ”

Nam Cung Khánh vừa nghe Lâm Thục Anh đến liền buông xuống tấu chương, tiến đến ôm nàng vào lòng.

“ Nương tử, nàng đến tìm ta có việc gì sao? Nhưng bây giờ vi phu có việc cần xử lý rồi. Có gì đến tối ta và nàng cùng nhau bàn bạc? ” - Nam Cung Khánh nói một cách không thể nào vô sỉ hơn được nữa.

Vừa nghe đến đó Lâm Thục Anh liền giáng một cú vào mắt của vị Hoàng đế nào đó, quát lên:

“ Buổi tối cái đầu của chàng. Hôm nay ta đến đây là có việc cần bàn với chàng. ”

Thấy bản tính cọp mẹ của Ái thê nổi lên Nam Cung Khánh cũng không định đùa nàng nữa. Sắc mặt hắn nghiêm túc hỏi nàng:

“ Anh nhi có chuyện gì làm nàng lo lắng sao? ”

“ Hiện tại sức khỏe của ta đã bình phục, cái cớ mà chúng ta dùng để kéo Ngưng nhi ở lại Kinh thành không còn tác dụng nữa rồi. ” - Lâm Thục Anh buồn bã nói.

“ Nàng không nói ta cũng quên mất việc này. Nguyệt Ngưng đi rồi Phong...” - Nam Cung Khánh chưa nói xong thì Thái giám bên ngoài đi vào.

“ Hoàng thượng, Bạch tiểu thư cầu kiến"

Nam Cung Khánh vẻ mặt không biết làm sao nhìn Lâm Thục Anh. Lâm Thục Anh có chút trầm tư, sau đó ánh mắt phát sáng ghé vào tai Nam Cung Khánh nói gì đó. Nam Cung Khánh gật đầu tán thưởng rồi xoay người sang nói với thái giám:

"Mời muội ấy vào"

"Nô tài tuân lệnh"

Thái giám mở miệng hô to:

"Truyền Bạch tiểu thư tiếp kiến."

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.” -. Bạch Nguyệt Ngưng khi bước vào liền quỳ xuống hành lễ với 2 người kia.

“Tỷ đã nói muội không cần hành lễ rồi mà Ngưng nhi. Nào mau đứng lên đi. ” - Lâm Thục Anh nói với Bạch Nguyệt Ngưng.

“Tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, muội thấy sức khỏe biểu tỷ đã hồi phục rồi nên hôm nay muội đến để cáo biệt mọi người.”

“Tỷ và Hoàng thượng đã nghĩ tới việc này rồi. Muội ở lại vài ngày được không Ngưng nhi, tỷ và Hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc để tiễn muội.” - Lâm Thục Anh nói như cầu xin Bạch Nguyệt Ngưng nhưng trong mắt loé lên tia xảo quyệt.

Hơi trầm ngâm một chút cuối cùng Bạch Nguyệt Ngưng cũng trả lời:

“Thôi được muội sẽ ở lại vài ngày nữa. Không còn chuyện gì nữa thì muội đi trước đây.”

“Ừ muội đi đi.”

Sau khi Bạch Nguyệt Ngưng đi khỏi, Nam Cung Khánh vẻ mặt gian tà nhìn Lâm Thục Anh.

“Bảo bối, nàng mau bồi thường cho ta đi. ”

Lâm Thục Anh khóe miệng giật giật nhìn phu quân của mình.

“Bồi thường cái đầu chàng ấy. Suốt ngày cứ nghĩ đến việc...”

“Việc gì? Sao nàng không nói tiếp vậy.” - Vẻ mặt Nam Cung Khánh càng ngày càng gian ác nhìn chằm chằm vào Lâm Thục Anh như hái hoa tặc nhìn con mồi.

“ Chàng đừng nhìn ta như vậy.” - Lâm Thục Anh có hơi sợ vẻ mặt này của phu quân mình.

Không nói không rằng Nam Cung Khánh chợt bế bổng Lâm Thục Anh bước vào Noãn Cát (phòng nghỉ của Hoàng thượng ở Ngự thư phòng).

“A! Chàng làm cái gì vậy thả ta xuống.” - Lâm Thục Anh la toán lên.

“Từ từ, đến giường rồi ta thả nàng xuống. Lúc đó nàng tha hồ mà nằm."

Đến giường Nam Cung Khánh liền thả Lâm Thục Anh xuống. Định chạy đi nhưng Lâm Thục Anh đã bị đè lại trên giường.

“Nương tử nàng định đi đâu.”

“Khánh có gì chúng ta bàn bạc lại được không. Chàng buông thϊếp ra đi mà.”

“Chúng ta bàn bạc trên giường cũng được.”

“A!”

Lâm Thục Anh chưa kịp nói lời tiếp theo thì từng kiện quần áo của nàng đã rơi tán loạn trên mặt đất. Tiếp đó bàn tay của Nam Cung Khánh chu du trên người của Lâm Thục Anh làm nàng phát ra từng đợt thở dốc.

“Ưm Khánh chàng...”

“Hửm sao nào bảo bối?” - Nam Cung Khánh vừa nói vừa vùi đầu vào bầu ngực căng tròn của Lâm Thục Anh vừa cắn vừa mυ"ŧ làm nàng thét lên một tiếng.

“Ưm Khánh chàng đừng cắn chổ đó mà... Ưʍ...” - Lâm Thục Anh khó khăn cất giọng nói.

Nam Cung Khánh không nói gì mà càng ra sức bú ʍúŧ một bên bầu ngực của nàng. Phía bên kia cũng được hắn dùng tay xoa nắn ra đủ thứ hình dạng. Sau khi thấy thỏa mãn với kiệt tác của mình thì đôi tuyết lê của Lâm Thục Anh đã đứng sừng sững ngạo nghễ hướng về phía hắn như mời mọc hắn yêu thương nó.

“Bảo bối nàng nhìn xem, thật đẹp a.” - Hắn cũng không kiệm lời mà khen ngợi tác phẩm của mình tạo ra. Sau đó cái tay không yên phận lần mò xuống phía dưới chạm vào vườn hoa nữ tính của Lâm Thục Anh.

“Bảo bối, ướt rồi sao!” - Nam Cung Khánh cười gian tà nói nhỏ vào tai của Lâm Thục Anh làm nàng ngượng chín mặt.

“Chàng...chàng thật vô sỉ mà.”

“ Hửm? Nàng nói ta vô sỉ sao...Được ta sẽ cho nàng biết thế nào là vô sỉ.” - Ánh mắt Nam Cung Khánh chợt lóe lên tia sáng, ngay lập tức vùi đầu vào giữa hai chân nàng dùng lưỡi tiến công vào hoa huy*t phấn nộn. Một lát lại còn trêu trọc viên trân nhâu mẫn cảm của nàng làm phát ra từng đợt rêи ɾỉ cùng thở dốc nặng nề.

“Đừng...đừng như vậy mà.”

Cuối cùng Lâm Thục Anh cũng đầu hàng cầu xin phu quân mình tha thứ.

Nhưng Nam Cung Khánh đã bị cấm dục cả tháng trời há lại dễ dàng tha cho nàng như vậy.

Hắn đã quyết định phải ăn sạch nàng thì nhất định phải làm cho bằng được.

“Hừ! Đã muộn rồi nương tử, hôm nay ta nhất định phải ăn được nàng.”

Nói xong liền cởϊ qυầи áo trên người mình lộ ra thân thể cường tráng cùng với cái thứ tượng trưng cho phái nam đang đứng sừng sững làm cho Lâm Thục Anh nuốt trừng trận nước bọt. Thấy nàng nhìn mình như vậy Nam Cung Khánh khẽ cười.

“Nương tử nàng rất thích ngắm thân thể của vi phu đúng không? Ta sẽ cho nàng nhìn lúc khác, còn bây giờ nàng phải thỏa mãn ta nha!”

Không nàng trả lời Nam Cung Khánh liền động thân vùi sâu vào trong cơ thể ấm áp của Lâm Thục Anh. Cảm giác tiêu hồn này đã một tháng hắn không được cảm nhận liền bắt lấy eo nhỏ của nàng điên cuồng luật động.

Thật ra cũng một tháng rồi Lâm Thục Anh không có làm chuyện này cùng Nam Cung Khánh nên cũng có chút đau xen lẫn kɧoáı ©ảʍ, liền cùng hắn lâm vào bể du͙© vọиɠ. Sau một canh giờ, cả hai người mồ hôi ướt đẫm, cái giường không ngừng kêu cót két... cót két... làm cho cung nữ thái giám bên ngoài đỏ mặt tía tai, Nam Cung Khánh đem toàn bộ mầm mống của mình bắn vào trong cơ thể Lâm Thục Anh.

Hắn nằm ngã rạp xuống thân thể của nàng, lát sau bế nàng dậy đi tới ôn tuyền tắm. Thì ra hắn đã chuẩn bị từ trước việc này. Mặc dù hơi bực bội nhưng nàng cũng không chấp nhất với hắn nữa.

“Chàng phải chuẩn bị cho tốt việc đó nha. Không thì chàng đừng đến chỗ của ta nữa.”

Lâm Thục Anh chợt nhớ đến việc lúc nãy chưa bàn xong, liền nói với Nam Cung Khánh. Hắn cười cười rồi nói với nàng

“Ta biết rồi mà nương tử, ta sẽ chuẩn bị chu đáo."

Nam Cung Khánh đặt nàng vào ôn tuyền nhưng Lâm Thục Anh không ngờ rằng còn có một đợt kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng nữa đang chờ nàng trong đó.

"A!"

Thêm Bình Luận