Chương 1
Tử Kim quốc là một trong những nước lớn mạnh nhất thiên hạ với sản vật phong phú, hơn hết nơi đây có chiến thần Nhị vương gia Nam Cung Phong canh giữ biên quan. Nhưng vị chiến thần này lại có một việc khiến cho người khắp thiên hạ không đồng tình đó là việc về 3 năm trước nhưng không ai dám nói gì về chuyện này bởi vì không ai muốn về chầu trời sớm cả.
Kinh thành Tử Kim quốc - Bạch gia
Một cỗ xe ngựa tinh xảo dừng trước cổng Bạch phủ. Một bóng hồng y bước xuống cùng một hắc y nhân.
“ Ngân Diệm, vào gõ cửa đi ” - Hồng y nữ tử lên tiếng.
“ Vâng thưa tiểu thư ”.
Cốc cốc...Chi nha...Một nô bộc bước ra và hỏi: “ Xin hỏi các vị muốn tìm ai? ”
Hắc y nhân trả lời: “ Đi nói với Bạch lão gia là Đại tiểu thư đã trở lại ”
Nghe đến đây tên nô bộc vui vẻ và cung kính đáp lại: “ Thì ra là Đại tiểu thư, người mau vào đi ạ! Lão gia, phu nhân cả Đại thiếu gia đã sốt ruột chờ ngài từ sáng rồi ”
Nghe tới đây, Bạch Nguyệt Ngưng tỏ vẻ không vui. Cha mẹ nàng cũng đã lớn tuổi rồi cớ sao còn cực khổ đợi nàng về nữa chứ. Vào phải bảo họ lập tức đi nghỉ ngơi mới được. Nghĩ đến đây nàng nói:
“ Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Bổn tiểu thư đến đại sảnh đây.” - “ Dạ, nô tài xin cáo lui. ”
“ Ngân Diệm chúng ta đi thôi. ”
Đại sảnh Bạch phủ
Khi Bạch Nguyệt Ngưng chưa bước vào thì ở đây đã có một cặp vợ chồng trung niên và một nam nhân tuấn lãng đứng ở trong chờ nàng. Khi vừa bước vào nước mắt của Bạch Nguyệt Ngưng liền rơi ra. Dù cho nàng có là Cung chủ của Ám Dã cung, dù cho nàng có lạnh lùng, tuyệt tình đến đâu thì nàng cũng là con người có cảm xúc. Khi gặp lại người thân sau bao năm xa cách nàng không thể nào che dấu cảm xúc của mình được nữa.
“ Cha, nương ” - Giọng của Bạch Nguyệt Ngưng khàn khàn vì khóc làm cho người khác cũng đau theo nàng.
“Ôi Ngưng nhi, bảo bối của ta ” - Bạch phu nhân vừa thấy Bạch Nguyệt Ngưng như thể con nhìn thấy mẹ vậy vội nhàng nhào vào ngực nàng (ôi gia đình này loạn rồi). Sau đó như tia X-quang soi Bạch Nguyệt Ngưng từ trên xuống dưới như thể muốn xem trên người nàng có mất đi miếng thịt nào không.
“ Nương, người không cần phải như vậy đâu. Nữ nhi sống rất tốt tuyệt không gầy đi chút nào xin nương cứ yên tâm. ” - Bạch Nguyệt Ngưng nhìn mẫu thân của mình rồi nói với bà.
“ Ôi nữ nhi này thật bất hiếu a! Ta chỉ muốn quan tâm con thôi mà con cũng không cho, con làm ta đau lòng a Ngưng nhi. ” - Bạch phu nhân khi nói còn cố nặn ra vài giọt nước mắt tỏ ra vẻ đáng thương.
“ Nương....nương Ngưng nhi không có ý đó người...người mau nín đi a! ”
Thấy Bạch Nguyệt Ngưng luốn cuốn tay chân Đại thiếu gia của Bạch gia Bạch Hạo liền tiến lên giúp nàng giải vây: “ Nương được rồi người đừng làm nũng nữa được không? Muội muội vừa mới trở về người đừng để muội ấy cảm thấy khó chịu mà bỏ đi nữa nha. ”
Vừa nghe nữ nhi bảo bối của mình lại muốn đi thì Bạch phu nhân liền nín ngay lập tức. Thấy vậy mọi người trong đại sảnh liền cười nhưng không ai dám cười to vì ai cũng biết phu nhân là chủ của căn nhà a còn lão gia thì...haizz...khỏi phải nói.
Thấy việc của nương đã giải quyết xong Bạch Phong liền quay lại vừa xoa đầu muội muội của mình vừa nói: “ Ngưng nhi chào mừng muội đã về. Mấy năm nay muội sống có tốt hay không? ”
“ Ca ca muội sống rất tốt. Còn huynh, chừng nào huynh mới tìm cho muội một vị đại ẩu đây? ” - Bạch Nguyệt Ngưng vừa nói vừa nhịn khóc.
Bỗng nhiên nàng chợt cảm thấy có cái gì đó không ổn. Nàng quay lại thì thấy phụ thân của mình đang nhìn nàng bằng một ánh mắt hết sức là cún con a. Nàng bật cười rồi lập tức sà vào lòng phụ thân: “ Phụ thân, Ngưng nhi rất nhớ người a! ”
“ Ngưng nhi, phụ thân...phụ thân cũng rất nhớ con. Ta rất lo cho con con có biết không bảo bối của ta. ” - Bạch lão gia vừa nhìn con gái của mình, nước mắt chực trào trong mi.
“ Phụ thân, nương, đại ca, Ngưng nhi xin lỗi Ngưng nhi đã làm cho mọi người phiền lòng. ”
“ Ngưng nhi trong nhà không ai trách muội đâu. Có trách thì trách kẻ đã làm cho muội bỏ đi kia kìa. ” - Vừa nói trong mắt Bạch Hạo nổi lên hận ý ngút trời.
Không nhắc đến thì thôi chứ mới nhắc đến việc này thì không khí trong sảnh ngay lập tức đông lại. Thấy không khí có điều bất ổn Bạch lão gia liền lên tiếng:
“ Thôi được rồi, có chuyện gì thì sau này chúng ta tiếp tục nói. Ngưng nhi con mau cùng với ta vào cung để chữa trị cho biểu tỷ của con đi. ”
“ Đúng rồi, con quên mất. Phụ thân chúng ta đi thôi. Nương, đại ca con đi trước, tối con sẽ hàn huyên cùng mọi người. ”
“ Được rồi cha con hai người đi mau đi. ”
Sau khi từ biệt xong Bạch lão gia cùng Bạch Nguyệt Ngưng lập tức vào cung chữa trị cho nữ nhân tôn quý nhất Tử Kim quốc là Hoàng Hậu nương nương - Lâm Thục Anh cũng là biểu tỷ của nàng.