Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Gia Xin Tự Trọng

Chương 3: Chạy ngay đi trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn đang mơ màng trong cơn mê, nàng bị đánh thức bới tiếng gọi thất thanh:

" Chài ai kí chủ mau dậy đi! Nằm chềnh ềnh suốt mấy tiếng rồi!"

Diệp Nguyệt mở mắt ngồi dậy thấy xung quanh toàn cây rừng và hoa dại. Nàng dụi mắt rồi hỏi quả cầu nhỏ trước mặt:

" Đây là đâu vậy? Cậu là cái gì mà hình thù trông gớm ghiếc thế?"

Quả cầu nhỏ nhanh nhẹn đáp lại:

" Tôi xin tự giới thiệu với kí chủ tôi tên Tiểu Mao Mao, tôi được Quách gia gia phái đến bảo vệ và giúp đỡ cô hoàn thành nhiệm vụ. Cô đang ở thế kỷ mười sáu, thời vua Lâm Duệ Tông. Cô đã nhớ ra nhiệm vụ của mình là gì chưa?"

Nàng gật gù như đã hiểu rồi nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên nàng giật mình bởi tiếng hét của Tiểu Mao Mao:

" Trời ơi kí chủ có rắn! Rắn hổ mang bành kìa chạy ngay đi!"

Tiểu Mao vừa dứt lời thì nàng đã thấy trước mắt mình là con rắn hổ mang to bằng cổ tay người lớn. Nàng hốt hoảng xách váy chạy như bay. Nàng vừa chạy vừa thở hỏi Tiểu Mao Mao:

" Em có thể nói rõ cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không? Sao ta lại xuyên không vào trong rừng sâu thế này?"

" Thân chủ của chủ nhân chính là Nguyệt Thất, nàng ấy bị truy sát nên chạy vào rừng. Sau đó không may nàng ấy bị rắn cắt chết! Chỉ có thế thôi, việc của kí chủ là phải thay Nguyệt Thất chăm sóc cho tam Vương gia Lâm Duệ Phong. À Quách gia gia có dặn tôi nói với kí chủ, nếu kí chủ không làm theo giao kèo thì ngài ấy sẽ vĩnh viễn không giải phong ấn cho kí chủ. Hậu quả kí chủ đã biết rồi đấy!"

Chạy được một đoạn khá xa nàng dừng lại thở hổn hển rồi nói với Tiểu Mao:



" Ta biết rồi em nói nhiều quá đấy! Nói ít hiểu nhiều nói nhiều hiểu không hết đâu."

Nàng vừa dứt lời thì Tiểu Mao cũng biến mất. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi tặc lưỡi:

" Đang nói chuyện mà con tiểu yêu kia chạy đi đâu rồi?"

" He he he tôi ở đây kí chủ. Nhiệm vụ của tôi hôm nay đến đây là hết rồi. Tôi quay lại nói với kí chủ chuyện này nữa. Sau này tần số xuất hiện của tôi sẽ khá ít. Vì thế khi muốn gọi tôi kí chủ nhớ phải đọc thần chú." - Tiểu Mao nhăn nhở nói với nàng. Nàng lườm nó một cái rồi tiếp lời:

" Văn vở nó vừa thôi, chỉ là con Tiểu Mao nhỏ bé mà cứ tinh toe. Em có tin ta vả cho em một phát là em đăng xuất luôn không?"

" He he he kí chủ chưa đủ trình đâu. Kí chủ có bay được như tôi không mà đòi vả tôi?"

" Ta không bay được ta sẽ trườn kiểu gì chả đánh được em. Mà em nói gì nhỉ cái gì mà câu thần chú gì ấy nhỉ?"

" Câu thần chú gọi tôi ấy. Thiên linh linh, địa linh linh, Tiểu Mao xinh, mau hiện hình."

" Ok baby. Ta nhớ rồi! Em có thể nói cho ta biết tiếp theo ta nên làm gì không?"

Nàng chu chiếc mỏ xinh hỏi lại Tiểu Mao. Nó cười như tắc thở rồi nói:

" Thì kí chủ làm gì thì làm thôi. Chứ nhiệm vụ của tôi hôm nay tới đây là hết rồi. Bây giờ tới giờ tôi về ăn cơm rồi. Lúc nãy ngồi canh chừng cho kí chủ ngủ đã mất toi mấy tiếng. Kí chủ phải tự thân vận động thôi Bái bai."



Tiểu Mao nói xong thì biến mất bỏ lại nàng ngơ ngác giữa rừng. Nơi rừng thiêng nước độc một mình nàng biết xoay sở làm sao. Nàng thật muốn vả vào cái mỏ hỗn của con tiểu yêu kia chứ. Nó không giúp gì cho nàng lại còn lươn lẹo nhiều chuyện. Nàng nghĩ thầm trong bụng:

" Xời ơi! Vắng cô thì chợ vẫn đông, cô đi lấy chồng chợ vẫn đủ phiên. Con tiểu quỷ kia hãy chống mắt lên xem bổn cô nương sẽ sinh tồn như nào. Nghĩ lại thấy tức lão Quách Tùng kia, lão ta dám lừa mình. Nào là lão bảo xuyên không sướиɠ lắm, xuyên không mình sẽ gặp nhiều vận may. Rồi xuyên không sẽ gặp nhiều trai đẹp. Vớ vẩn không cơ chứ toàn lừa tộc thôi. Nếu biết thế này mình đã không nhận lời lão ấy. Huhu tất cả sự ngu dốt của mình hôm qua hôm nay mình phải trả giá."

Nàng đi được một đoạn thì nghe tiếng chạy ngay sau, nàng quay lại thì thấy ba tên mặc quần áo bịt mặt cầm kiếm đuổi theo nàng. Nàng tròn mắt rồi cắm đầu chạy như ma đuổi.

" Trời ơi! Cái tình huống gì nữa đây. Vừa xuyên không thì gặp rắn, giờ lại bị người truy sát. Khổ thật đấy cơ, không biết cái thân chủ này đã làm nên tội lỗi gì mà số phận lại thế này không biết."

Nàng vừa chạy vừa lẩm bẩm. Đột nhiên nàng dừng lại nghĩ:

" Ủa mà sao mình lại phải chạy, phải dừng lại hỏi cho ra nhẽ chứ nhỉ?"

Nàng quay người lại giơ tay ra phía trước nói với ba tên bịt mặt:

" Khoan đã! Các người là ai mà đuổi gϊếŧ tôi! Tôi và các người không thù không oán, cớ gì phải ra tay tàn nhẫn vậy?"

Ba tên bịt mặt dừng lại, sau đó tên đại ca nói với nàng:

" Bọn này chỉ nhận tiền hành sự những thứ khác không quan tâm. Việc chính của bọn ta là gϊếŧ ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn chịu chết đi."

Nàng đáp lời ngay:

" Các vị cho tôi hỏi một điều trước khi chết, ai sai các vị truy sát tôi vậy? Mà truy sát vì việc gì chứ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »