Chương 2: Ngu gì mà xuyên không

" Haizzz! Tôi biết ngay mà kiểu gì anh mà chả nói như vậy. Thế anh cúng cho tôi con gà đi. Luộc hay rán đều được hết." - nàng ôm gối nhìn hắn nói.

Hắn đi về phía tủ lạnh lấy ra hai cái xúc xích bỏ vào miệng nhai. Sau đó quay sang xách nải chuối xanh trên bàn đưa đến trước mặt nàng rồi nói:

" Tôi nghĩ cô chỉ ăn chuối xanh là hợp lý. Thường thì ma thích ăn chuối xanh mà."

Nàng tức xù lông lên nhưng không làm gì được hắn. Hắn nhìn bộ dạng của nàng vừa buồn cười lại vừa thương. Hắn đưa cho nàng cái xúc xích rồi quay sang lôi đống giấy tờ ra nghiên cứu.

"Coi như anh cũng có chút lương tâm. Ăn đỡ miếng chúc chích này rồi mai đi đầu thai thôi."

Nàng vừa nhai vừa nói với hắn. Hắn không nói gì chỉ khẽ mỉm cười. Hắn đang sắp xếp lại lý lịch của nàng thế nhưng hắn khựng lại nheo mắt nhìn vào tử vi của nàng. Hắn suy nghĩ trong đầu hàng ngàn câu hỏi cứ hiện ra trước mặt hắn.

" Tử vi của cô vẫn chưa tận số, hình như có người nào đó đã phong ấn hồn của cô lại. Cô trước nay có gây thù chuốc oán với ai không? Tại sao người đó lại ác vậy, dùng mũi kim tẩm bảy loại độc trùng ghim thẳng vào tim của cô." - Hắn quay sang hỏi cô với giọng điệu đầy nghi ngờ.

Nàng ngáp dài một cái bẻ thêm quả chuối xanh vừa nhai vừa nói:

" Tôi chịu chết! Tôi còn chả biết xác tôi nằm ở đâu kia. Chết là chết thôi trong não không nhớ gì hết. Tôi chỉ nhớ tôi còn trong trắng chứ những thứ khác nó trôi hết đi rồi."

Hắn yên lặng nghe nhưng cũng không nói gì cả. Hắn thầm nghĩ trong đầu: " Người này quả thật độc ác, dùng bùa ngải dân tộc để phong ấn hồn của cô. Để khi hết hai năm ba tháng linh hồn này sẽ vĩnh viễn tiêu tan."

Hắn quay sang nhìn nàng thì thấy nàng đang cầm điện thoại của hắn lướt xem top top. Trông bộ dạng ngây thơ của nàng hắn chỉ biết thở dài nói:



" Có người đã phong ấn hồn của cô rồi! Muốn giải được phong ấn cũng phải mất khoảng thời gian khá dài. Hơn nữa tôi phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ mới có thể giải được phong ấn."

" Ok! Vậy trong thời gian này anh thả tôi đi nhé! Bao giờ giải được phong ấn thì gọi tôi về!"

" Cô đang nằm mơ à? Khó khăn lắm tôi mới bắt được cô. Cô nghĩ sao tôi lại thả cô đi được. Trừ khi xe đạp hết xăng, xe tăng thủng lốp thì lúc đó may ra..."

" Xuỳ thế thì nói chuyện gì nữa! Thôi thì bây giờ tôi vào tay anh rồi muốn chém muốn gϊếŧ gì thì tuỳ anh. Tôi đi ngủ đây! Bái bai!"

Nàng nói xong thì ôm chặt cái gối nằm ngủ. Thế nhưng vừa nhắm mắt thì Quách Tùng lại nói tiếp:

" Hay cô giúp tôi hoàn thành một việc này nếu làm tốt tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô, tôi sẽ giúp cô đầu thai vào một gia đình tốt."

" Việc gì mới được chứ? Còn phải xem thái độ của anh thế nào?"

Nàng cong môi nhìn hắn rồi nói. Hắn nheo mắt nhìn cô dò xét:

" Cô có muốn xuyên không không? Nếu muốn thì giúp tôi xuyên không vào người này."

Cô lắc đầu nguây nguẩy:

" Chịu chịu chịu! Ngu gì mà xuyên không. Xuyên không chẳng may vớ phải tên cầm thú đội lốt người có mà chết à!"

Hắn vẫn bình tĩnh nói tiếp:



" Không phải lần này xuyên không cô sẽ về thế kỷ mười sáu thời vua Lâm Duệ Tông. Nước này là nước Vạn Sự. Người cô xuyên vào tên là Nguyệt Thất một thiếu nữ bình thường. Nhiệm vụ của cô là giúp Nguyệt Thất chăm sóc tốt cho vương gia Lâm Duệ Phong và giúp hắn có được giang sơn."

Nghe đến đây nàng nhăn mặt lắc đầu:

" Thôi đi cha nội ông tìm người khác đi, tôi không làm được đâu. Mệt mỏi lắm rồi tôi ở đây chờ ông giải phong ấn rồi chuồn thôi, chịu chết không xuyên không đâu. Mà cái người ông nói kia gì mà Lâm Duệ Phong ấy mệnh chết yểu mà. Có lên làm vua được đâu, lịch sử mãi là lịch sử con người làm sao có thể thay đổi được."

" Thế nên tôi mới phải nhờ đến cô. Nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản vậy thôi."

" Mà sao tôi lại phải nhận lời anh. Tôi có được gì đâu mà giúp. Huống hồ tôi cũng không có tài cáng gì, xuyên không về cổ đại chỉ có nước chết đói. Về đó điện không có, smartphone thì không, internet lại càng không có nữa ai mà chịu được."

Vẫn giữ thái độ bình thản Quách Tùng lại nói tiếp:

" Sở dĩ tôi nhờ cô vì chính cô đã làm hỏng kế hoạch của tôi. Ngày hôm đó Nguyệt Thất đã đến tìm tôi xin giúp đỡ nhưng chỉ vì đi bắt cô mà tôi đã thất hứa. Bây giờ hồn cô gái ấy lưu lạc ở đâu tôi vẫn chưa tìm được. Coi như tôi xin cô lần này giúp đỡ tôi chuộc lỗi với Nguyệt Thất. Xong việc tôi sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện, thế đã ok chưa?"

Diệp Nguyệt suy nghĩ đắn đo mãi mới hỏi lại hắn:

" Lời anh nói có uy tín không đây?"

" Uy tín luôn! Quân tử nói lời phải giữ lời." - Quách Tùng khẳng định chắc nịch. Nàng suy nghĩ mãi cuối cùng cũng đồng ý với lời đề nghị của hắn.

" Ok thành giao!"