Chương 4

Trình Khâm chợt thấy nơi góc chợ có đám người bu đông và nói chuyện ồn ào, chẳng ngần ngừ mà bước đến xem. Hoá ra là một người đàn ông đang rao bán, và bất ngờ thay thứ được rao bán là một cô bé tầm mười tuổi, khuôn mặt lem luốc, tóc tai rối bù, đang quỳ ở giữa đám đông.

Nghĩ vương gia để ý chi việc cỏn con này, lão Độ nhắc ngài nên hồi phủ kẻo Quý phu nhân chờ. Đáng nhẽ, Trình Khâm đã định quay gót thì vô tình thế nào lại bắt gặp cái nhìn của đứa bé gái đang hướng về mình. Cho đến tận sau này, ngài cũng không lý giải nổi vì sao đôi mắt non nớt kia lại cuốn hút mình vào thời khắc đó. Nghĩ lại, phải chăng vì đó chính là mối nhân duyên của ngài? Và nào có ai đoán được, đứa bé bị rao bán năm ấy về sau lại đứng giữa cuộc chiến khi một bên là hoàng thượng Trình Sở và một bên là Viễn Phù Vương Trình Khâm?

Đứa bé gái không có gì nổi bật, thậm chí người ta còn bảo nó xấu xí, nhưng vì sao đôi mắt trong veo thuần khiết đó như níu giữ Trình Khâm, đặc biệt là khi cô bé nhìn ngài khá lâu rồi lại giật mình cúi đầu. Một cảm xúc mơ hồ dấy lên trong trái tim lạnh lẽo của vị vương gia, để rồi đôi chân ấy đã bước ra khỏi đám đông.

Ngạc nhiên vì có người cầm lấy cánh tay mình đỡ dậy, đứa bé gái liền ngước lên nhìn, phản chiếu trong đôi mắt tròn xoe rung rinh là khuôn mặt anh tuấn của người nam nhân ngoài đôi mươi khi nãy. Nó nghe Trình Khâm nhẹ nhàng hỏi:

- Vì sao ngươi lại cúi đầu khi ta nhìn?

- Dạ, ngài là người cao quý, con không được phép nhìn như thế.

- Thế tại sao ngươi lại nhìn ta?

- Vì... ngài rất đẹp.

- Và còn gì nữa? Ta cảm giác không chỉ có như vậy?

- Và vì... trông ngài rất buồn.

Trả lời xong, đứa bé gái nhận ra người nam nhân đẹp đẽ đó bất động trong một thoáng, rõ ràng nó thấy đôi mắt ngài rất dịu dàng nhưng sao lại buồn vợi vời đến vậy, nỗi buồn như khiến tim người ta ngưng đọng.

- Ta sẽ mua đứa bé này!

Đó là câu tuyên bố của Trình Khâm sau khi kín đáo nở nụ cười và mau chóng đứng lên nhìn sang lão Độ vẫn còn hết sức kinh ngạc, yêu cầu lấy ngân lượng trả cho người đàn ông. Tuy vô cùng khó hiểu nhưng lão không thể trái lệnh nên đành lấy ngân lượng trong túi vải ra. Lúc cuộc buôn bán kết thúc thì trời đang nắng đẹp bỗng dưng kéo mây đen, mưa bắt đầu lất phất. Thay vì tìm nơi trú mưa hoặc bảo lão Độ mua chiếc ô để che thì Trình Khâm quay qua đứa bé gái, hỏi:

- Ngươi có thích mưa không?



Nó khẽ gật đầu.

- Ngươi có sợ lạnh không?

Nó lại tiếp tục gật đầu.

Trình Khâm tự dưng cười nhẹ, tiếp theo kéo áo khoác lông rộng ra một chút để chừa một khoảng trống vừa đủ ở bên hông mình, ân cần lên tiếng:

- Nếu lạnh thì vào đây sẽ ấm hơn.

Kỳ lạ! Một người cao quý như thế, đẹp đẽ như thế mà lại đối xử dịu dàng với một đứa bé đói rách thế này ư? Ngài chẳng những mua nó mà còn chẳng ngần ngại để nó nép vào áo khoác mình như thể không bận tâm gì đến sự dơ bẩn, nhếch nhác kia. Ngay cả lão quản gia ở bên cạnh cũng nhắc ngài chuyện này không nên thì ngài vẫn một mực muốn nó đi cùng mình.

Ban đầu đứa bé gái cứ chớp mắt nhìn Trình Khâm, tiếp theo cúi đầu ngượng nghịu bước đến luồn cơ thể nhỏ bé vào bên trong áo khoác lông mềm mại, khẽ khàng nép vào bên cạnh ngài. Ấm áp không tả nổi, không chỉ thân thể run rẩy này mà còn cả trái tim bé nhỏ ở trong l*иg ngực nó.

Và cứ thế, Trình Khâm giữ lấy áo khoác che cho đứa bé gái khi cả hai cùng bước ra khỏi phiên chợ dưới màn mưa lất phất.

Về đến phủ vương gia, Trình Khâm sai người tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé còn ngài đi ra đình viên sau vườn ngắm mưa.

Một lúc sau có tiếng bước chân, Trình Khâm sực tỉnh mới chậm rãi quay qua, thấy lão Độ dẫn theo đứa bé gái lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới và mái tóc xơ xác đã được búi lại gọn gàng. Nó có vẻ khép nép, lúc bước chân vào đây bấy giờ mới biết là vương phủ và người nam nhân anh tuấn ấy chính là thất vương gia Trình Khâm, chủ quản thành Nghê Hoàng này.

Nó vốn mang thân phận thấp hèn, với vương tôn công tử đã là kẻ hèn mọn lắm rồi huống hồ đây lại là vương gia, ngay cả việc nhìn ngài cũng thấy như thể có tội.

Trình Khâm có vẻ cũng hiểu điều đó, liền ngồi xuống ghế rồi đưa mắt quan sát đứa bé gái đang cúi đầu rụt rè, liền gọi nó hãy lại gần đây. Chẳng hiểu sao nó vẫn sợ, đôi chân đứng cứng ngắc tại chỗ, thậm chí lão Độ phải đẩy sau lưng một cái thì nó mới chịu tiến đến chỗ vương gia. Nó thấy ngài nhìn mình từ trên xuống dưới với vẻ hài lòng, sau đó ngài cất giọng, nghe trầm ấm giữa tiếng mưa lớn:

- Ngươi không cần phải sợ, ta mua ngươi về thì sẽ không bạc đãi ngươi. Ngươi cứ xem ta là huynh hoặc là thúc thúc cũng được.