- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)
- Chương 12
Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)
Chương 12
Khó hiểu vì sao vương gia có tâm trạng ra đây ngắm cảnh nên Tô Khiết mau chóng rời khỏi chỗ nấp, bước lại gần. Khi nàng vừa gọi "vương gia" thì cùng lúc người kia liền quay lại. Và đó chính là hoàng thượng!
Phát hiện ra một người nam nhân xa lạ, Tô Khiết giật mình bước lùi, thiếu chút muốn ngã xuống hồ cá nếu không có Trình Sở nắm lấy tay kéo giữ lại. Người kéo nàng áp sát vào mình, nhận ra trước mắt là khuôn mặt xinh đẹp khả ái và còn rất lạ lẫm, tại sao người không biết trong phủ vương gia có người nữ nhi này? Về phần Tô Khiết, cũng lấy làm ngạc nhiên khi người nam nhân kia mang nét hao hao giống vương gia, duy đôi mắt kia lại chẳng hề dịu dàng mà rất tối và thâm sâu.
- Khiết Khiết!
Đó là tiếng gọi của Trình Khâm, nghe ra lại đầy kinh ngạc lẫn lo lắng. Lúc ngài bước vội đến chỗ họ thì Trình Sở mới buông Tô Khiết ra, và Tô Khiết liền chạy lại đứng nép sau lưng vương gia. Thay vì hỏi hoàng thượng trước thì Trình Khâm nhìn khắp người Tô Khiết, xem thử có bị thương gì không. Trong khi ngài lo lắng cho nàng thì Trình Sở chỉ im lặng quan sát.
- Hoàng thượng, Khiết Khiết còn nhỏ nếu có gì mạo phạm, người hãy bỏ qua! -Rời mắt khỏi Tô Khiết, bấy giờ vương gia mới cúi đầu trước hoàng thượng.
Hoàng thượng? Tô Khiết kinh ngạc, thế ra đây chính là Trình Sở, hoàng thượng chí tôn của Bắc Đại ư? Nàng lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Hoàng thượng tha tội, dân nữ không biết là người nên đã bất kính!
Trình Sở khoát tay cho phép Tô Khiết đứng lên, bấy giờ mới nhìn qua Trình Khâm mà hỏi: "Người nữ nhi này là ai?". Trong một thoáng, vị vương gia đó đã khẽ đảo mắt khó xử, vốn dĩ ngài không muốn hoàng thượng gặp mặt Tô Khiết.
- Hồi hoàng thượng, đây là Tô Khiết, họ hàng xa của quản gia Độ trong vương phủ. Vì muội ấy mất phụ mẫu nên thần đệ cho phép mang về đây chăm sóc...
- Tô Khiết? Cái tên nghe hay lắm, là sự thuần khiết sao?
Trình Khâm thấy Trình Sở bước lại gần Tô Khiết, trên môi còn nở một nụ cười ẩn ý, cả ánh mắt đó cũng rất thú vị. Trước cảnh hoàng thượng ngày càng đến gần, Tô Khiết trở nên lúng túng cứ cúi đầu đồng thời bước lùi một chút. Tiếp theo, nàng nghe hoàng thượng yêu cầu mau ngẩng mặt lên nên đành phải vâng mệnh.
Bao nhiêu mỹ nhân, Trình Sở đều thấy qua hết rồi và người nữ nhi ở trước mặt này dù không phải tuyệt sắc giai nhân hay sắc sảo quyến rũ thế nhưng không hiểu vì sao ở nơi nàng ta toát ra một điều gì đấy rất thu hút. Có lẽ Trình Sở cũng như Trình Khâm năm đó, nhận ra sự thanh thuần qua đôi mắt trong veo ấy, vẻ đẹp mới lớn của người nữ nhi không nhuốm chút bụi trần.
Vị hoàng thượng đưa tay lên có ý muốn chạm vào khuôn mặt e lệ của Tô Khiết thì cùng lúc giọng Trình Khâm cất lên rõ ràng, nghe thì vẻ như rất tự nhiên nhưng nhìn sâu vào đó lại thấy là ngài cố ý ngăn hành động đυ.ng chạm kia:
- Hoàng thượng nếu đã mệt thì để thần đệ sai người...
- Viễn Phù Vương, ngươi đối với người nữ nhi này là như thế nào?
- Khiết Khiết chỉ như những nha hoàn trong phủ.
- Trẫm chỉ muốn hỏi, tình cảm ngươi dành cho nàng ta là gì?
Có lẽ vào lúc đó, Trình Khâm không hề biết đã từ khá lâu rồi, bản thân mới mang dáng vẻ bất động như thế trước mặt Trình Sở. Đó không chỉ ngạc nhiên mà còn là một nỗi sợ không nói nên lời. Là lúc ấu thơ, khi Trình Sở luôn đứng trước mặt thất hoàng đệ và đưa ra những yêu cầu lạnh lùng nhẫn tâm nhất. Trình Khâm không quên, không quên được, chỉ là chôn giấu ký ức đó tận sâu trong lòng.
Trình Khâm bất giác nhìn qua Tô Khiết, bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình chờ đợi, nhưng ngài không thể có câu trả lời nào khác ngoài câu này:
- Thần đệ... với Khiết Khiết chỉ như huynh muội, và cũng có ý gả muội ấy đi.
Tô Khiết sững sờ, không phải việc vương gia xem nàng như muội muội mà chính là chuyện muốn gả nàng cho người khác. Thế nhưng còn một điều nữa kinh khủng hơn khi nàng chợt nghe hoàng thượng cất giọng rành rọt:
- Thế thì ngươi không cần gả nàng ấy đi nữa. Viễn Phù Vương Trình Khâm nghe lệnh, trẫm muốn Tô Khiết nhập cung hầu hạ trẫm, phong làm Tô tần!
Sự điềm tĩnh mà từ nãy giờ Trình Khâm cố gắng giữ đã bị đánh sụp, ngài đứng lặng đi khi nhìn Trình Sở, ánh mắt tĩnh lặng ôn nhu bao năm qua bây giờ mới thấy xuất hiện nỗi thẫn thờ, chẳng những thế còn như thể hụt hẫng mất mát.
Biểu hiện nơi Tô Khiết cũng không khá hơn Trình Khâm. Hết chuyện vương gia muốn gả nàng đi song giờ lại đến chuyện hoàng thượng ban lệnh để nàng nhập cung trở thành phi tần. Không! Tô Khiết không muốn, vạn lần không muốn! Nữ nhân trong thiên hạ đều muốn gần thiên tử nhưng riêng nàng thì không! Trái tim và tình yêu của nàng chỉ hướng về duy nhất một người.
- Vương gia, Khiết Khiết không muốn... - Sợ hãi đến nỗi Tô Khiết buột ra những lời có thể bị gán tội mạo phạm - Khiết Khiết chỉ muốn ở cạnh ngài...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)
- Chương 12