Chương 10

Rõ ràng vương gia đã cố ý bỏ lửng câu nói đó, có thể là tránh né hoặc không muốn nói tiếp, ngài lại cầm bút viết và hoàn toàn chú tâm vào công việc.

Tô Khiết nhìn bàn tay to lớn của Trình Khâm đặt trên bàn, nhớ ngày nào bàn tay đó vẫn dịu dàng nắm lấy tay nàng thế mà giờ đây lại trở nên cách xa đến vậy.

Thời gian tới, Tô Khiết phải làm sao nếu ngài vẫn tiếp tục như thế...?

Nhưng rồi nỗi lo lắng và thất vọng của Tô Khiết đã thành hoài công khi đến năm nàng mười bảy, giặc ngoại bang có ý xâm lược Bắc Đại, hoàng thượng lệnh cho thất vương gia Trình Khâm dẫn theo đoàn binh lính ra ngoài biên cương.

Vào ngày đưa tiễn, tuyết phủ trắng thành Nghê Hoàng. Trình Khâm mặc chiến bào cùng áo khoác đỏ, dáng vẻ oai phong lẫm liệt nổi bật trong màn mưa tuyết. Sau khi dặn dò lão Độ và A Kiện coi sóc mọi việc trong ngoài phủ thì ngài đến trước Quý phu nhân, nghe nàng ta chấm nước mắt khóc lóc, liền gật đầu bảo yên tâm.

Cuối cùng, Trình Khâm chuyển dời ánh mắt qua Tô Khiết đang đứng lặng lẽ. Đôi mắt ngài sâu thăm thẳm, vẫn buồn bã và kiên định, phản chiếu hình ảnh người nữ nhi nhỏ nhắn trong làn tuyết lất phất. Tô Khiết thấy đôi môi ngài mấp máy như thể muốn nói gì đó, nàng đã chờ đợi và mong mỏi nhưng rồi ngài chỉ khẽ mỉm cười đồng thời tiến đến gần cầm lấy chiếc áo khoác lông mà vốn dĩ nàng muốn đưa nó cho ngài, nhẹ nhàng khoác lên người nàng.

Xong xuôi và cũng thật nhanh chóng, Trình Khâm xoay gót, leo lên lưng ngựa.

Ngài đi rất nhanh, loáng cái đã cùng đoàn binh lính mất hút trong làn tuyết rơi.

Tô Khiết liền đuổi theo, được một đoạn thì ngừng lại bởi tuyết rơi dày lắm chẳng còn thấy bóng dáng ai nữa. Cái lạnh giá phủ lên gương mặt thẫn thờ của nàng, đóng băng cả dòng lệ vừa mới chảy xuống. Người ra trận, sống chết khó mà nói trước, nay mai liệu có thể trở về không? Nàng chưa kịp nói gì với vương gia, chưa kịp... Tô Khiết kéo áo khoác lông sát vào, tưởng tượng đây là vòng tay ấm áp của ngài, cùng với nước mắt là lời cầu nguyện bình an gửi đến người vừa đi xa...

May thay một năm sau, thất vương gia Trình Khâm khải hoàn trở về.

Lúc hay tin vương gia hồi phủ, Tô Khiết mừng rỡ chạy vội ra ngoài cổng, đến nơi thì trông thấy ngay một bóng dáng cao lớn thân thuộc trong áo chiến bào. Dường như có linh cảm gì hay sao mà Trình Khâm liền quay qua. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, người này lại nhận ra người kia thay đổi quá nhiều.



Trước mắt Trình Khâm là một Tô Khiết hoàn toàn trưởng thành. Từ mái tóc dài cho đến vóc dáng mềm mại, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Trong thoáng chốc, ngài chỉ đứng yên và chăm chú quan sát người nữ nhi nửa quen nửa lạ ở trước mặt mình. Tô Khiết mười tám tuổi xinh đẹp như một đoá hoa lan nở rộ. Thuần khiết và tinh khôi. Đến nỗi khiến vị vương gia lãnh ngạo ấy cảm thấy bất ngờ đồng thời mang chút choáng ngợp.

Còn Tô Khiết chậm rãi tiến đến trước mặt Trình Khâm, nếu không có Quý phu nhân và những người hầu khác thì có lẽ nàng đã ôm chầm lấy ngài rồi. Thất vương gia của nàng vẫn vậy, dung mạo anh tuấn đó không thay đổi, duy có nước da đã sạm hơn vì một năm chinh chiến ngoài sa trường. Đôi chân mày rậm rạp, ánh mắt mạnh mẽ thâm trầm, chiếc mũi đến bờ môi, mọi thứ của ngài vẫn đẹp đẽ.

- Mừng ngài trở về, vương gia.

- Khiết Khiết đã lớn thế này rồi ư? Ta không nhận ra...

Một lần nữa, Trình Khâm tiếp tục bỏ lửng câu nói cùng với biểu hiện có chút khác lạ. Nụ cười trên môi Tô Khiết như đoá hoa héo rũ, bởi hiểu ra cho dù ngài có trở về thì sao chứ? Tất cả vẫn sẽ chẳng có gì thay đổi... Ngài vẫn đứng cách xa nàng, không phải chỉ xa trong vài bước chân mà còn là trong trái tim ngài.

Đêm đó, vương phủ cùng ăn mừng vương gia thắng trận trở về. Trong khi ai nấy ăn uống no say thì Tô Khiết lại một mình buồn bã ở vườn hoa. Đúng lúc có giọng nam nhân cất lên, thì ra là Trương công tử, họ hàng xa của Quý phu nhân.

Hai người đang nói chuyện thì lại nghe thêm một giọng nam nhân trầm thấp: "Khiết Khiết". Hoá ra là Trình Khâm! Gặp vương gia, Trương công tử cúi đầu hành lễ, cùng lúc thấy ngài chậm rãi bước đến. Hỏi han qua lại vài câu, Trình Khâm liền mời vị công tử lên phòng chính tiếp tục bữa tiệc rượu. Bóng dáng kia đã khuất trong màn đêm, bấy giờ ngài mới nhìn qua Tô Khiết đứng im lặng nãy giờ, nàng hơi cúi mặt, chiếc cổ trắng ngần thoáng lộ ra sau viền cổ y phục.

- Sao ngươi lại đứng đây một mình? Trong lòng có tâm sự hay sao?

Vẻ như Tô Khiết cố ý im lặng. Nàng từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng kề cận bên vương gia, mỗi một việc vui hay buồn tất cả đều chỉ liên quan đến ngài.

Trong khi Tô Khiết lặng thinh thì Trình Khâm âm thầm quan sát người thiếu nữ chỉ mới xa cách có một năm thôi lại trở nên đổi khác đến vậy. Xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn thậm chí quyến rũ hơn khiến người ta không thể rời mắt.