Editor: Nana Trang
Nhưng Giang Ngư Ngư lạ không ngờ rằng, sau khi mở cơ quan tiếp tục đi lên một đoạn đường tối, cuối cùng hai người đứng trước một hồ sâu.
Hồ sâu này quả thực là….
Đường tối kia bảy rẽ tám chuyển, Giang Ngư Ngư sợ mình nhớ lầm phương hướng, nhớ lại một hồi lâu, cảm thấy đây là hẳn thông qua phía sau núi của Vương phủ.
Nơi tạo thẻ bài thân phận, là nơi này? Nhưng nàng đã từng lòng vòng ở sau núi mấy vòng rồi, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ vấn đề gì .
Thiết kế ẩn nấp như vậy, xem ra thật là trọng địa, đừng nói là một tiểu “nha hoàn” có lai lịch không rõ là nàng, nói không chừng ngay cả Hà Nguyêm cũng chưa từng đi qua nơi đó.
Hách Liên Dạ mang nàng đến nơi này, là có dụng ý gì ?
Vì cuộc sống tiêu dao sau này,nàng rất muốn đi điều tra một chuyến, nhưng không có nghĩa là nàng muốn mang một người đàn ông hơn một trăm cân này bơi qua hồ sâu kia! (1 cân là ½ kg, hơn 100 cân là hơn 50 kg đó.)
“Vương gia tôi nói kỹ năng bơi của tôi tốt, là tôi chỉ xưng bá hồ nước sau nhà tôi thôi.”
Bật cười mà ho nhẹ một tiếng , Hách Liên Dạ rất phối hợp hỏi , “Vậy hồ nước nhà cô lớn bao nhiêu?”
“Rất lớn!” Giang Ngư Ngư kiêu ngạo nói, “Có thể nằm một người đấy!”
Nhưng nàng rõ ràng đã xem nhẹ trình độ phúc hắc của người nào đó, “Nếu như vậy, ta ôm cô từ phía sau, vậy cũng coi như là một mình cô ở trong hồ nước trong nhà rồi.”
“….”
“ Không muốn ta ôm cô!”
“…” Nói nhảm!
“Nhưng lúc nãy cô vứt bỏ nhiều loại kịch độc trí mạng như vậy, hao hết tâm tư mà kéo dài thời gian, nhất định là muốn đợi độc dược mãn tính có hiệu lực, bổn vương còn tưởng rằng…” Tiếng cười đột nhiên thấp xuống, ở trong đường tối vắng vẻ này, rất là ai muội, “ Cô không nỡ gϊếŧ bổn vương.”
“…” Giang Ngư Ngư không nói gì, chỉ muốn giơ chân đá người.
Thì ra lúc nãy không phải nàng nghĩ nhiều, mà y thật sự biết rõ.
Nhưng ai không nở hả, nàng vừa tới cổ đại, lại không có cơ hội rời khỏi vương phủ, cho nên nàng chỉ biết tìm mấy vị thảo dược làm thuốc độc hộ mệnh muốn phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Nhưng tên yêu nghiệt này lại không làm chuyện gì xấu chết không luyến tiếc, nàng chỉ bất ngờ lạm sát kẻ vô tội mà thôi, trong tay cố tình lại không có thuốc độc thích hợp, đành phải phiền toái một chút, kéo dài thời gian để chờ độc dược mãn tính phát tác, tránh cho y thật sự bị động kinh mà tiếp tục cởϊ qυầи áo, dự định “cùng ngủ” với nàng.
Lúc trước khi nàng ăn miếng thịt bò khô lấy quần áo của y lau tay, chính là vì hạ độc.
Hiện tại xem ra, lúc ấy tên yêu nghiệt này đã đoán được nàng muốn làm cái gì rồi.
Làm sao có thể có người có đầu thông minh lanh lợi như vậy!
Y thông minh như vậy, câu nói “Không nỡ gϊếŧ bổn vương” khi nãy tám phần cũng là cố ý chọc giận nàng , đương nhiên, cũng có khả năng là y tự kỷ.
Chỉ là mặc kệ y có tự kỷ hay không tự kỷ, có một việc đều đã là sự thật ---------
Nói y phúc hắc quả thực là “oan uổng” cho y, y như thế, nên dụng hai chữ ‘ biếи ŧɦái’ để hình dung!
Cúi đầu nhìn xem, trong người tên yêu nghiệt này có hai loại độc, tuy nhiên đều không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng sau khi hạ loại độc mãn tính này, loại độc hạ lúc trước khiến ch tay y xưng lên như cái bóng đèn, nàng không tin y không vội!
Tìm khoảng đất khô ráo, Giang Ngư Ngư dứt khoát ngồi xuống, lau sạch tay, lục lọi trong túi lấy ra bao hạt dưa thảnh thơi ngồi ăn.
Đồ ăn trong túi của nàng đủ để ăn ba ngày, xem ai có thể kéo dài ai!
Xem ra, Hách Liên Dạ không hề vội chút nào, y thản nhiên đi tới bên cạnh nàng tùy ý ngồi xuống, “tiểu nha đầu , lần này cô kéo dài thời gian, là vì muốn cùng bổn vương hưởng thụ thế giới hai người nhiều thêm một chút sao?”
“….” Bình tĩnh, y chỉ là đang làm chuyện biến thai danh xứng với thực mà thôi!
Giang Ngư Ngư không động đậy, tiếp tục ăn hạt dưa của nàng.