Chương 2: Tranh chấp

Chương 02: Tranh chấp

Diệp Sở Nhan không muốn cùng Bùi Tu Diễn tranh luận, nàng cảm thấy bụng dưới bỗng nhói lên một chút, thật khó khăn mới có được đứa bé này, nàng không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn

Nàng chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, sau đó trấn định nói: "Bùi Tu Diễn, ta không muốn cãi nhau với ngươi , ta mệt rồi."

Nàng nói xong liền quay người chuẩn bị trở về viện tử của mình.

Lúc này đã là mùa đông, nước đã đóng thành băng, nàng đành chân trần đi từng bước một trở về, mặt đất lạnh lẽo không tưởng.

Nàng tự nhận là dù không thích Triệu Ngữ Kiều, nhưng cũng chưa từng muốn hại người.

Cùng Bùi Tu Diễn quen biết mười hai năm, thành thân ba năm, vậy mà bây giờ trong lòng hắn nàng trở thành một nữ nhân ác độc, hại người trong lòng của hắn.

Nàng tưởng rằng nếu Bùi Tu Diễn biết mình mang thai sẽ vui vẻ, lại không ngờ rằng hắn lại chất vấn nàng như vậy

Nàng từ nhỏ vốn sợ nước, hắn biết nàng rơi vào nước vậy mà không hề quan tâm. Từ khi nào hắn trở nên lạnh lùng vô tình như vậy.

Đến mức hôm nay chưa hiểu rõ chân tướng, liền vì Triệu Ngữ Kiều động thủ với nàng.

Diệp Sở Nhan cảm thấy hốc mắt chua xót , nàng đưa tay chạm vào má, nhận thấy nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống từ lúc nào. Từng giọt nước mắt ngưng kết lại thành băng, đâm vào da khiến nàng cảm thấy đau đớn.

Nàng yêu Bùi Tu Diễn quá lâu, đến mức quên mình cũng sẽ đau lòng

Nàng cúi đầu nhìn xem bụng của mình, giật giật khóe miệng, muốn cười lại cười không nổi.

Đứa nhỏ này là trời cao ban tặng, về sau có nó làm bạn, lòng nàng không còn chỉ có Bùi Tu Diễn nữa.

Bùi Tu Diễn thấy Diệp Sở Nhan không chịu nhượng bộ, không lạnh không nhạt nói thèm nói thêm câu nào nữa đã xoay người muốn đi, hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.

Hắn lập tức nổi trận lôi đình, "Diệp Sở Nhan? Ai cho phép ngươi đi? Ngươi nếu đã không muốn xin lỗi, thì từ trên lầu ngã xuống một lần nữa đi"

Diệp Sở Nhan chưa kịp phản ứng, liền bị Bùi Tu Diễn từ phía sau chặn ngang ôm lấy, "Bùi Tu Diễn, ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống!"

Diệp Sở Nhan giãy dụa muốn thoát, nhưng Bùi Tu Diễn hai tay trói chặt hai chân của nàng, nàng không thể động đậy.

Diệp Sở Nhan thấy Bùi Tu Diễn ôm lấy mình tới hướng lầu các, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ tột độ .

Bùi Tu Diễn muốn đem nàng từ lầu các ném xuống!

Nàng lúc này không quan tâm đến lời dặn dò của vệ đại phu nữa , gắt gao cắn môi dưới, hai tay hóa chưởng, phía sau vận khí đánh úp về phía ngực Bùi Tu Diễn

Bùi Tu Diễn không nghĩ tới Diệp Sở Nhan lại đột nhiên xuất chưởng.

Thân thủ Diệp Sở Nhan dù thấp hơn hắn, nhưng cũng là nhất đẳng cao thủ, một chưởng như vậy khiến hắn không kịp chuẩn bị, đột nhiên cảm thấy tê rần, vị máu ngọt tanh lập tức tràn trong miệng.

Diệp Sở Nhan thừa cơ muốn giãy dụa xuống dưới.

Bùi Tu Diễn hai mắt đỏ bừng, cắn răng nói

"Diệp Sở Nhan, ngươi thật sự càng lúc càng lớn mật, không chỉ nghĩ sát hại Kiều Kiều, còn muốn mưu hại phu quân!"

Bùi Tu Diễn không cho Diệp Sở Nhan bất cứ cơ hội nào, ôm lấy Diệp Sở Nhan nhảy một bước lên lầu các, trực tiếp đem Diệp Sở Nhan từ lầu ném xuống dưới.

Diệp Sở Nhan trong nháy mắt ngã xuống, liền cảm nhận được bụng quặn thắt, có thứ gì đó giống như từ trong cơ thể chảy ra.

Nàng muốn dùng vận công hạ xuống, chỉ là phần bụng như xoắn lại khiến nàng không thể nào vận khí.

Nàng chỉ có thể liều mạng ôm bụng, không ngừng cầu nguyện: Hài tử, ngươi ngàn vạn không nên rời bỏ ta.

Diệp Sở Nhan ngã mạnh xuống đất, phát ra âm thanh nghèn nghẹt lớn

Nàng sau khi hạ xuống vẫn duy trì tư thế ôm bụng, dưới thân vết máu chậm rãi tản ra, nhuộm đỏ áo trắng của nàng.

Điều cuối cùng nàng nhìn thấy trước khi hôn mê chính là hình ảnh Bùi Tu Diễn đứng trên lầu với vẻ mặt kinh ngạc

Diệp Sở Nhan đang nghĩ, thật sự là buồn cười, nàng dù một thân võ nghệ, nhưng không phải đao thương bất nhập. Bùi Tu Diễn đang ngạc nhiên cái gì? Ngạc nhiên là mình cũng sẽ bị tổn thương sao?

Bùi Tu Diễn nhìn Diệp Sở Nhan nằm trên vũng máu dưới mặt đất, cảm thấy màu máu đỏ cháy rực quá chướng mắt

Hắn biết Diệp Sở Nhan thân thủ cao cường, có thể đỡ mấy chục chiêu trong tay mình, kể cả có từ trên lầu ném xuống thì nàng cũng có thể dùng khinh công chạm đất nhẹ nhàng, sẽ không để bản thân bị thươn

Thế nhưng là, Diệp Sở Nhan thế mà không hề vận công, cứ như vậy té xuống.

Trong lòng Bùi Tu Diễn đột ngột dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu, lan ra khắp tim hắn, cuối cùng đan xen thành một tấm lưới bao trùm lấy tim hắn, khoá chặt lại, khó chịu không tả được

Diệp Sở Nhan mơ thấy thai nhi trong bụng hóa thành ác linh, nhìn chằm chằm nàng chất vấn: "Vì sao không bảo vệ ta?"

Diệp Sở Nhan muốn giải thích, thế nhưng cố gắng mở miệng lại nói không nên lời.

Nàng gấp đến mồ hôi nhễ nhại, đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Bạch Chỉ hai mắt sưng đỏ đang đứng bên cạnh mình

Diệp Sở Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình, trong lòng có đã có đáp án, thế nhưng vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra

Nàng chậm rãi quay đầu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch Chỉ.

Bạch chỉ không đành lòng, cúi đầu xuống, cố gắng khắc chế tâm tình của mình, "Vương Phi, nếu người thích hài tử, về sau có thể đem hài tử của thϊếp thất nhận làm con thừa tự cũng được..."

Nàng còn chưa nói dứt lời, mũi chua xót, cắn chặt bờ môi không nói nữa.

Bạch Chỉ hận mình, vì sao vừa rồi nhất định phải ra ngoài lấy thuốc, nếu mình ở đây, cho dù chết cũng sẽ không để vương gia cùng Vương Phi xảy ra tranh chấp, khiến Vương Phi đẻ non.

Vương Phi lần này đẻ non, sau này cũng không thể thụ thai, đây thật sự là một điều quá tàn nhẫn với một nữ nhân

Ánh mắt Diệp Sở Nhan rơi vào ảm đạm. Từ khi nàng rơi xuống đã nghĩ đến, lần này nếu sinh non, sẽ không còn có khả năng mang thai nữa

Bạch Chỉ thấy Diệp Sở Nhan giữ im lặng, mặt xám như tro, đau lòng không thôi, "Vương Phi, ngươi vừa sinh non, xương sườn lại gãy mất hai cái, xin người tuyệt đối đừng làm gì tổn thương đến thân thể"

Diệp Sở Nhan nằm trên giường như bị hãm trong đầm lầy, cảm giác bất lực ôm chặt lấy bản thân ."Bùi Tu Diễn đâu?" Giọng nói nàng không còn lưu loát nữa

Nàng muốn biết, Bùi Tu Diễn có biết mình sinh non hay không? Có tin tưởng mình không có nói dối hay không?

Nói đến đây, Bạch Chỉ giận dữ nắm chặt hai tay, "Vương Phi, vương gia đưa sau khi đưa người trở lại, không hề nói gì liền đi gặp Triệu Ngữ Kiều " .

Nàng vừa về liền nghe được tin Vương Phi bị thương, nhưng vương gia lại ngay lúc Vương Phi hôn mê mà mặc kệ không ngó ngàng tới, đã đi đến nơi ở của Triệu Ngữ Kiều.

Lời của Bạch chỉ khiến tâm Diệp Sở Nhan như bị vò nát như một cục giấy, mãi không thể vuốt phẳng lại, chỉ có thể nhúm nhó thành mảng, vô cùng khó chịu

Đây chính Diễn ca ca, là người mà nàng vừa gặp đã yêu, yêu đến mười hai năm

Đem nàng từ lầu các ném xuống, khiến nàng đẻ non không thể mang thai, gãy mất xương sườn, đến như vậy, vẫn không quên trong lúc mình hôn mê đi chăm sóc Triệu Ngữ Kiều.

Lúc trước, mình cầm hoàn hồn thảo hỏi hắn, có nguyện ý cưới mình hay không?

Hắn đáp ứng nguyên nhân, là vì dùng hoàn hồn thảo cứu Triệu Ngữ Kiều.

Thành thân ba năm, nàng nhận hết vắng vẻ cùng ủy khuất, cuối cùng đổi lấy kết cục như hiện tại

Trên đời này nếu có nhân quả, nàng hiện tại chính là tự gánh lấy ác quả, mua dây buộc mình.

Diệp Sở Nhan bỗng nhiên cười.

Tiếng cười mang đầy nước mắt, cười to đến mức khiến xương sườn bị tổn thương, liền ho dữ dội, một cỗ máu tươi chảy xuống dưới khóe miệng nàng

Dù vậy, nàng vẫn cười như cũ, máu tươi nhuộm đỏ hàm răng, máu hoà cùng nước mắt, dáng vẻ như điên rồi.

Bạch Chỉ nhịn không được hoảng hốt, "Vương Phi, Vương Phi!"