Chương 01: Có tin mừng
"Vệ đại phu, thế nào rồi?" Diệp Sở Nhan thấy sắc mặt nghiêm túc của Vệ đại phu, cảm thấy lo lắng không nhịn được.
Vệ đại phu thu tay lại, cung kính nói:
"Vương Phi, ngươi rơi xuống nước không có gì đáng lo ngại. Chỉ là ngươi đã có tin vui hơn hai tháng, hôm nay bởi vì rơi xuống nước dẫn đến khí lạnh xâm nhập cơ thể, lúc này cần nghỉ ngơi an tĩnh dưỡng thai mới được."
Vệ đại phu vừa nói vừa bắt đầu chấp bút viết phương thuốc.
"Lão phu kê toa thuốc, Vương Phi phải uống thuốc đúng cữ, trong thời gian mang thai không được lo lắng, tổn hại đến tinh thần"
Diệp Sở Nhan nửa nằm nửa ngồi trên giường mà ngơ ngác, nàng có chút không thể tin được.
Cẩn thận từng li từng tí run giọng hỏi: "Vệ đại phu, ngươi xác định ta có tin mừng rồi?"
Vệ đại phu thấy Diệp Sở Nhan thanh âm khẽ run, nhịn không được cười.
"Vương Phi, lão hủ làm nghề y mấy chục năm, không thể nhìn làm hỉ mạch được, Vương Phi, ngươi thật sự có tin vui!"
Vệ đại phu xuất thân là ngự y, bởi vì không muốn bị ràng buộc trong hoàng cung mới quyết định xuất cung tự mở y quán, y thuật của hắn từ trước đến nay gần như đứng đầu.
Diệp Sở Nhan nghe nói như thế như bị sét đánh, vui mừng đến mức không suy nghĩ được.
Trong đầu chỉ còn lại ba chữ: Có tin mừng!
Nàng từ khi còn bé sinh một trận bệnh nặng, không chỉ có mất ký ức, mà còn bị thể chất âm hàn. Lúc ấy rất nhiều đại phu đều nói nàng về sau khó có khả năng mang thai khả năng.
Hơn nữa, nàng thành thân đã ba năm nhưng chưa hề có thai, nàng vốn cho là đời này mình không thể có con nối dõi. Không ngờ tới hiện tại lại có tin vui.
Nha hoàn bên cạnh nàng là Bạch Chỉ xúc động chắp tay trước ngực, hướng trời cảm tạ
"Cảm tạ ông trời cùng Phật Tổ phù hộ, Vương Phi nhà ta rốt cục cũng có tin mừng, xin ông trời phù hộ Vương Phi thuận lợi sinh hạ con trai trưởng, phù hộ vương gia cùng Vương Phi về sau cuộc sống viên mãn."
Vệ đại phu viết xong đơn thuốc giao cho Bạch Chỉ, nhiều lần căn dặn nhất định phải tĩnh dưỡng, Bạch Chỉ vội vàng đáp ứng liên tục.
Bạch Chỉ sau khi tiếp nhận đơn thuốc, liền chúc mừng Diệp Sở Nhan rất nhiều lần, sau đó vui mừng hớn hở chạy ra ngoài mua thuốc.
Sau khi Bạch Chỉ rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Lư hương sư tử tráng men tím lan tỏa hương thơm, căn phòng trở nên nóng nực do ngọn lửa than đầy khói mờ mịt
Diệp Sở Nhan sờ lên bụng mình một chút , cả người bồng bềnh như trên mây, niềm vui to lớn làm nàng cảm giác như đang trong mộng đẹp.
Nhịp tim nàng đập nhanh đến dọa người, gần nửa ngày mới hoàn toàn tin tưởng trong bụng mình đã có một hài tử thuộc về nàng và Bùi Tu Diễn.
Nàng gả cho Bùi Tu Diễn ba năm, rốt cục cũng đợi được đến ngày này.
Bùi Tu Diễn sau khi thành thân đối với nàng vô cùng lạnh lùng, nếu đứa bé sinh ra thuận lợi, nàng và Bùi Tu Diễn có thể cùng nhau dạy dỗ hài tử cầm kỳ thư họa, nhìn nó lớn lên từng chút một, nghe đứa bé gọi cha cùng mẫu thân.
Bùi Tu Diễn có thể vì đứa bé mà đối xử với nàng tốt hơn một chút hay không?
Diệp Sở Nhan đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp thì nghe thấy một tiếng vang thật lớn do cửa bị người đá văng ra.
Gió lạnh bên ngoài thừa cơ tràn vào phòng, trong phòng đột nhiên cảm thấy hàn khí nổi lên từ bốn phía.
Bùi Tu Diễn đứng khuất bóng tại cửa, sắc mặt âm trầm như nước.
Hôm nay hắn làm việc ở bên ngoài , hạ nhân vội vàng đến báo, nói Triệu Ngữ Kiều cùng Diệp Sở Nhan trong phủ lầu các xảy ra tranh chấp, Diệp Sở Nhan rơi xuống ao sen, không có gì đáng lo ngại, nhưng Triệu Ngữ Kiều rơi từ trên lầu các xuống lại gãy mất một chân.
Diệp Sở Nhan thấy Bùi Tu Diễn như ác ma đứng ở cửa, lập tức thở dài một hơi.
Bùi Tu Diễn tức giận như vậy nhất định là vì Triệu Ngữ Kiều mà tới. Trong phủ, người có thể để cho Bùi Tu Diễn phải tốn công sức tự mình tới tính sổ với nàng như thế, chỉ có Triệu Ngữ Kiều.
Còn chưa chờ Diệp Sở Nhan mở miệng, Bùi Tu Diễn bước nhanh đi đến bên giường, thấy Diệp Sở Nhan toàn thân không việc gì, trong mắt ánh sao lấp lánh, trên mặt mang chút vui mừng, càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng.
Sau khi Diệp Sở Nhan đem Triệu Ngữ Kiều đẩy tới lầu các gãy mất một chân, tất nhiên tâm tình vui vẻ.
Hắn không kìm được nóng giận, một tay túm tóc Diệp Sở Nhan.
"Diệp Sở Nhan! Đồ độc phụ! Có phải Kiều Kiều chết ngươi mới hài lòng? Nàng tay trói gà không chặt, sao ngươi có thể nhẫn tâm đẩy nàng từ trên lầu các xuống!"
Diệp Sở Nhan bị túm tóc khiến da đầu đau nhức, liền nổi nóng không thôi.
"Bùi Tu Diễn, ngươi nổi điên cái gì? Ngươi làm đau ta, buông ra! Rõ ràng là Triệu Ngữ Kiều đem ta đẩy từ lầu các xuống, rơi vào ao sen, ta chưa hề động vào nàng."
Hôm nay Triệu Ngữ Kiều hẹn nàng lên lầu các đánh cờ, nàng vốn không muốn đi, Triệu Ngữ Kiều nhiều lần làm phiền, nàng bèn phải đi.
Không ngờ nha hoàn của Triệu Ngữ Kiều lại mang đến bánh ngọt trong lúc đánh cờ
Nàng từ nhỏ không thích đồ ngọt, Triệu Ngữ Kiều liên tục khuyên nàng, hai người xô đẩy ở giữa, nàng không có phòng bị, bị Triệu Ngữ Kiều đẩy tới lầu các rồi rơi vào ao sen.
Nàng xưa nay vốn sợ nước, bị choáng váng không phản ứng kịp, may mà nha hoàn Bạch Chỉ kịp thời kéo nàng ra khỏi ao sen.
Nàng tỉnh lại đến bây giờ, còn chưa kịp đi tìm Triệu Ngữ Kiều tính sổ sách, ngược lại là bị ác nhân cáo trạng trước.
Bùi Tu Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng biết đau? Khi ngươi đem Kiều Kiều từ lầu các đẩy xuống té gãy chân, có nghĩ tới nàng sẽ đau hay không?"
Bùi Tu Diễn vừa nói vừa túm tóc Diệp Sở Nhan kéo ra ngoài.
Diệp Sở Nhan nghĩ đến lời dặn của Vệ đại phu nhất định phải tĩnh dưỡng, vì trong bụng có thai nhi, nàng không dám dùng động tác lớn để phản kháng.
Nàng đập vào cánh tay Bùi Tu Diễn, kêu lên: "Bùi Tu Diễn, ta mang thai, ngươi không thể kéo ta như vậy. Ta nói, ta không có đem Triệu Ngữ Kiều đẩy xuống, ngược lại là nàng đem ta đẩy tới lầu các vấn ngã vào ao hoa sen..."
Bùi Tu Diễn đột nhiên quay lại nhìn Diệp Sở Nhan bị kéo xuống đất, ánh mắt băng lãnh như đao.
"Kiều Kiều tay trói gà không chặt, ngươi lại là cao thủ ở kinh thành, Kiều Kiều có bản lãnh gì mà đẩy được ngươi xuống ao sen?"
"Còn nữa, đừng lấy việc mang thai làm vỏ bọc, cũng đừng hòng lừa gạt bản vương, ngươi thuở nhỏ thể chất âm hàn, gần như không có khả năng mang thai!"
Diệp Sở Nhan thấy Bùi Tu Diễn hoàn toàn không nghe mình giải thích, liền thừa cơ cắn vào tay hắn một cái
Bùi Tu Diễn bị đau đột nhiên buông lỏng tay ra.
Diệp Sở Nhan xoa xoa da đầu đau nhức
Cả giận nói: "Bùi Tu Diễn, ta không có lừa ngươi, ta đã mang thai hơn hai tháng. Ta không biết Triệu Ngữ Kiều té gãy chân thế nào, nếu ngươi có tâm thì nên tìm hạ nhân trong phủ hỏi cho rõ ràng."
Lúc nàng rơi vào ao hoa sen, Triệu Ngữ Kiều rõ ràng bình an vô sự đứng bên cửa sổ. Cho dù Triệu Ngữ Kiều thật sự bị ngã gãy chân thì cũng không liên quan gì với mình.
Bùi Tu Diễn thấy Diệp Sở Nhan luôn mồm giải thích , gân xanh trên trán nổi lên
Hắn đi lên bóp cổ Diệp Sở Nhan kéo nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Đi xin lỗi Kiều Kiều!"
Diệp Sở Nhan bị bóp cổ đến mức mắt thâm đen, miệng không nói nên lời.
Nàng điên cuồng đập hai tay Bùi Tu Diễn, Bùi Tu Diễn hoàn toàn không thấy đau, hai người cứ như vậy kéo ra đến cửa.
Hiện tại chính là tháng chạp, bên ngoài gió lạnh đang hoành hành.
Diệp Sở Nhan mặc áo mỏng, hai chân trần trụi, gió lạnh như đao, tùy ý bao quanh nàng, khiến nàng không nhịn được khẽ run.
Đám nô bộc trong viện nhìn thấy Bùi Tu Diễn bóp cổ Diệp Sở Nhan, như lệ quỷ đòi mạng mà đi ra ngoài, đều quỳ xuống hành lễ không dám lên tiếng.
Bùi Tu Diễn cứ như vậy một đường đem Diệp Sở Nhan kéo tới cửa viện Triệu Ngữ Kiều
Một tay ném nàng xuống đất, gằn từng chữ: "Ngươi! Tự giác đi vào xin lỗi Kiều Kiều!"
Diệp Sở Nhan một bên xoa nhẹ cổ của mình, một bên từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Nàng giận dữ nhướng mày
"Bùi Tu Diễn, ta là Thanh Vương phi ngươi cưới hỏi đàng hoàng, Triệu Ngữ Kiều chỉ là một cô nương không danh không phận sống trong phủ, nếu ta muốn nàng chết, nàng căn bản không sống tới hôm nay. Ta đã nói, vì sao nàng té gãy chân không liên quan gì đến ta."
Diệp Sở Nhan sinh ra vốn đã có nét anh khí, không giống với những nữ tử mềm yếu ở kinh thành, nàng thiên về khí khái hào hùng, bởi vậy khi còn bé nàng thường xuyên nữ giả nam trang lẻn vào quân doanh.
Lúc này nàng nửa ngồi dưới đất, mày nhướng lên, mắt phượng nén giận, mặc áo bào mỏng trắng, chiếc cổ thon dài mảnh mai hiện lên những vết bầm xanh tím, đôi chân ngọc đỏ bừng lên vì lạnh buốt, lại toát lên vài phần đẹp đến quỷ dị.
Bùi Tu Diễn hơi sững sờ.
Hắn vừa rồi lửa giận công tâm, lôi Diệp Sở Nhan từ trên giường kéo đến đây, hiện tại thấy Diệp Sở Nhan khẽ run rẩy vì lạnh, vẫn quật cường bướng bỉnh như trước, không chịu thua chút nào.
Đã lâu rồi hắn không thấy bộ dáng này của Diệp Sở Nhan
Sau khi thành thân, vì lấy lòng hắn, Diệp Sở Nhan cả ngày bắt chước phong cách dịu dàng dè dặt của Triệu Ngữ Kiều, luôn luôn đối với mình mắt nhìn xuống đất, không nghĩ tới hôm nay lại lộ ra bản tính ngày xưa
Hắn cười lạnh:
"Không giả vờ được nữa à? Ngươi lúc nào cũng đóng vai một Thanh Vương phi hiền lành đoan trang, cười không lộ răng, đi không nhanh chân, chưa từng tức giận. Hiện tại không tiếp tục giả bộ được mà lộ ra bản chất thật rồi?"