"Nhị phu nhân, kiệu hoa Tứ Vương phủ đến, lão gia giục ngài nhanh mang Nhị tiểu thư ra đại sảnh!"Nha hoàn vội vội vàng vàng tiến vào, gương mặt vui mừng.
"Ừ, đã biết."
Phương Ngọc Lan trả lời một tiếng, vội cầm lấy khăn voan trùm đầu cho Lăng Tuyết Mạn vẫn đang dại ra giống con rối gỗ, nói: "Tuyết Mạn, đi thôi!"
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hoàn hồn, dở lên một góc khăn voan tha thiết hỏi: "Ngài là mẹ con phải không? Trước tiên cho con hỏi, Tứ Vương gia này nếu bệnh chết, con có thể trở về phải không?"
"Gì? Tuyết Mạn không thể nói bậy!" Phương Ngọc Lan sợ muốn che miệng Lăng Tuyết Mạn, nhưng vì môi Lăng Tuyết Mạn vừa thoa son, liền rút tay về, hạ giọng: "Con nguyền rủa Tứ Vương gia chết, là muốn Hoàng Thượng đem cả nhà chúng ta tịch thu tài sản rồi gϊếŧ chết sao? Tuyết Mạn, lập gia đình cho tốt, Hoàng Thượng luôn luôn cưng chiều Tứ Vương gia, con làm quả phi cũng sẽ không chịu tiệt thòi gì, con nghe lời của nương được không?"
"Nương à, con..."
Lăng Tuyết Mạn còn muốn nói nữa, khăn voan đã che lại, hơn nữa Phương Ngọc Lan cùng một nha hoàn cơ hồ là vác nàng đi ra ngoài!
Vào đại sảnh, Lăng Bắc Nguyên tươi cười, đang cùng quản gia của Tứ Vương phủ trò chuyện với nhau, thấy bọn họ tiến vào, dặn dò vài câu, liền bảo đưa Lăng Tuyết Mạn lên kiệu hoa!
"Haiz! Cha a, con, con không phải..."
Lăng Tuyết Mạn bị người lại kéo lên, nàng muốn nói nàng không phải Nhị tiểu thư của bon họ, nhưng Lăng Bắc Nguyên ngắt lời nàng, "Đem nhị tiểu thư "đưa" lên kiệu hoa!"
Đây là đưa sao? Đây là áp giải lên kiệu hoa mới đúng.
Lăng Tuyết Mạn bực muốn chết, nàng căn bản không có cơ hội nói chuyện, liền bị nhét vào cỗ kiệu xa hoa mười sáu người khiêng!
Ngay sau đó, một tiếng "Khởi kiệu -", đội ngũ đón dâu xuất phát, tiếng chiêng trống nhạc mừng vang lớn, làm Lăng Tuyết Mạn ngồi không yên.
Buồn bực lẩm bẩm, lau trán, Lăng Tuyết Mạn không tin lại nhéo đùi mình, vẫn là đau!
"Quản gia!"
Một tiếng kêu gấp, một người thị vệ chạy tới, sắc mặt ngưng trọng bi thương nói: "Vương gia mất!"
"Cái gì?"
Quản gia kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, tiện đà "bộp" một tiếng quỳ xuống ngay tại chỗ, khóc kêu: "Vương gia - "
Kiệu hạ xuống đất, toàn bộ đội ngũ đón dâu quỳ xuống, bi thương nỉ non dập đầu.
"Cái gì? Vương gia ma ốm kia thật sự chờ không kịp bái đường liền ngủm?" Lăng Tuyết Mạn dựng thẳng lỗ tai, nghe được tin này, cả trái tim kích động sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong lòng cười to ba tiếng, xốc mành kiệu lên, nỗ lực áp chế hưng phấn, ra vẻ bi thương nói: "Người chết không thể sống lại, mọi người nén bi thương a! Ta cùng Vương gia vô duyên kiếp này, nếu Vương gia đã gì kia, ta liền về Lăng gia, bye bye!"
Lăng Tuyết Mạn nói xong, trộm cười muốn lách người xuống kiệu, ai ngờ, thị vệ vừa đến truyền tin lại ngăn nàng, mặt không chút thay đổi nói: "Trước khi Tứ Vương gia mất có để lại di mệnh, hôn lễ tiếp tục, Tứ Vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tứ Vương gia thủ tiết cả đời cho đến chết!"
"Cái gì?" Miệng Lăng Tuyết Mạn há to như trứng gà!
Quản gia phản ứng kịp, vội đứng lên, hô: "Khởi kiệu!"
Kết quả, Lăng Tuyết Mạn lại bị bà mối nhét vào kiệu hoa, nàng tức vỗ ngực liên tục, nghiến răng nghiến lợi, "Tứ Vương gia! Ngươi thật là một Vương gia đáng chết!"
Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn còn giữ lý trí không có phát ra lời trách mắng, miễn cho bị người bên ngoài đánh hội đồng!