Chương 2: Con đường gian nan

Tôi đi một quãng đường khá là xa cả hai chân tôi như rụng rời không còn cảm giác nó là chân tôi nữa rồi, tay chống gậy người đi lom khom trông khác gì cụ già 90 tuổi. Giờ nói gì giúp đỡ người không chừng chưa tới hoàng cung đã “GAME OVER”. Tôi thầm nghĩ bây giờ nên ngồi nghĩ một xíu hay tiếp tục đi tiếp:

Suy nghĩ 1: Ngồi nghỉ một xíu lại sức, có sức rồi mới chiến đấu được

Suy nghĩ 2: Nghĩ gì mà nghĩ, đã đi bộ tốn bao thời gian tới nơi là mồ người ta xanh cỏ rồi.

Tôi chốt lê cái thân tàn này đi tiếp. Đi được một đoạn thì thấy một con ngựa đang uống nước bên

hồ, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt. Chắc nó lạc bầy, tôi tiến gần lại nó:

- Lam Ninh: *Này ngựa! Mày làm ơn làm phước cho tao quá giang tới cung được không, khi tao tới đó cứu được ông hoàng thượng với bà hoàng hậu mày sẽ được phong làm chiến mã, poster in hình mày sẽ dán khắp đường tôn vinh mày*.

Nó không phản ứng gì cứ đứng im uống nước, tôi dùng hết can đảm leo lên mình nó. Con ngựa hơi hoảng nó nhảy nhảy lên, tôi vuốt nhẹ bờm nó sau một lúc cũng bình tĩnh rồi nó bắt đầu bước đi theo lệnh của tôi, hạnh phúc quá chỉ không bao lâu nữa chúng ta sẽ tới đích. Tưởng khỏe được một xíu thì:

- Lam Ninh: *Nhanh quá, mày chạy chậm lại coi, chạy chậm lại tao bị say xe* à không say ngựa!

Nó phớt lờ lời nói của tôi mà cấm đầu chạy, con ngựa này nó bị tăng động tui xin rút lại lời nói là nó bị lạc đàn mà nó bị “khùng” bầy đàn nó tự tách nó ra khỏi đội, chỉ biết cấm đầu chạy bán sống bán chết đâu biết rằng cái con đang ngồi trên lưng nó xanh mặt, răng môi lẫn lộn.

- Lam Ninh: *Ta đã quá sai lầm khi đặt quá nhiều niềm tin vào mày, mắc ói quá*!!!



Sau một hồi vật vã lăn lộn tôi đã lê được cái thân già này đến trước cửa chính của hoàng cung, thoát khỏi con ngựa điên đó như hồi sinh lại. Đập vào mắt tôi nơi đây hoang tàn quá, người bị thương nằm khắp nơi, khói bay mù mịt, đồ vật đổ nát khắp nơi mà cảm thấy lạ nếu nơi này chỉ có các binh sĩ không hề thấy một người dân nào, đi cả đoạn đường dài toàn là những ngôi nhà bị bỏ trống. Tình thế hiện giờ không an toàn nếu đi trực tiếp vào, còn trèo tường là miễn bàn cái tường nó cao gấp 3 lần tôi, tôi đã chọn phương pháp dân gian an toàn mà cũng ít tốn sức chính là “chui lỗ chó”.

- Lam Ninh: *Ây da! Cái chỗ này cũng nhỏ quá, lần sau có tới đây phải khoét cái chỗ này to hơn. À mà thôi, không mong có lần sau đâu*!

Tôi ngước mặt lên nhìn thì khung cảnh trong này lại yên tĩnh quá, chỉ có đồ vật đổ nát khắp nơi không thấy một bóng người. Có chút cảm thấy lạnh sống lưng rồi, bây giờ đi tìm coi chỗ ông vua với bà hoàng hậu đang ở nơi đâu.

- Lam Ninh: Không biết bánh bao nhỏ có ngồi yên trong hang không, lo cho em ấy quá!

Lúc này ở trong hang động, nơi Bảo Bảo đang cư trú tạm thời:

- Bánh bao nhỏ: Kẹo Tỷ tỷ ngon quá ăn vào mát mát trong miệng, Bảo Bảo rất thích xíu nữa xin Tỷ tỷ

*thêm( gương mặt hớn hở*).

Quay lại khung cảnh hiện tại của Lam Ninh,ủa... chỉ đâu rồi...

Ở nơi đây đáng sợ quá, tôi đi vào sâu trong cung càng bước đi lại càng sợ, thôi leo lên nóc trốn cho an toàn, ở đây cây cột vừa to vừa được trạm trổ leo càng dễ hơn. Nhìn tôi bây giờ vô cùng khó coi giống con khỉ đu cây nhưng tính mạng trên hết rồi xem xét tình trạng ra sao lên kế hoạch mà hành động.