Edit: Xíu
Hai ngày sau, Chu thị mang theo một chiếc giỏ trở về nhà mẹ đẻ của mình, bên trong có đầy đủ các loại thức ăn bồi bổ cơ thể, cũng như giày, mũ, yếm cho em bé, Chương Vân vốn cũng muốn đi cùng nhìn tiểu Bảo Bảo nhà tam cữu, nhưng việc sửa từ đường còn chưa xong, trong nhà dù sao vẫn phải có một người ở nhà để nấu đi đưa đồ ăn cho cha và đại ca không đói bụng, vì vậy nàng không thể đi được.
May mà Chu thị không ở lại qua đêm nên chiều tối trễ hôm đó liền vội vàng chạy trở về, cũng giống như khi đi, khi trở về cũng mang về rất nhiều thứ linh tinh, tất cả đều do bà ngoại, đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu bắt nương nhất định phải mang về, nói đây là một chút tâm ý, bên cạnh đó còn mang theo về một chiếc gậy chống nạng cho Ngô phu tử do ông ngoại làm.
Ngô phu tử nhận được cái nạng, tất nhiên là lại cảm kích rất lớn, Chu thị cũng không dối gạt gì, nói bản thân chưa có nghĩ đến, mà là do con gái suy nghĩ cẩn thận nhắc nhờ làm cái này, Ngô phu tử lúc đầu đã thích, khen ngợi Chương Vân rất nhiều rồi, sau khi nghe lời này, thậm chí còn nói:"Có được cô nương như này, thật là phúc khí lớn".
Ngày thứ hai, Hồng Thành lại đến đưa thuốc, vừa tới cổng sân liền thấy Ngô phu tử chống nạng bước đi một cách thận trọng, vội vàng chạy tới, "Phu tử, sư phụ đã căn dặn người từ từ hãy tập đi, chiếc gậy nạng này của người từ đâu mà có vậy ạ?".
Ngô phu tử đi đến đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Hồng Thành chạy tới liền mượn lúc này dừng bước nghỉ ngơi, Ngô Húc Lãng đang đợi ở một bên cũng nhanh chóng bước lên, đưa khăn tay cho ông lau mồ hôi:"Lâm đại phu ngày hôm trước có nói qua, vết thương trên chân ông nội ta đã có chuyển biến tốt, nên có thể tập cử động di chuyển được rồi, còn cây nạng này là Chương cô nương nhờ ông ngoại của mình làm giúp cho".
Hồng Thành nghe xong lời này mới yên tâm, Ngô phu tử vươn tay cầm lấy khăn, lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Tiểu đại phu lúc nào cũng đến đưa thuốc cho lão phu, thật là làm phiền ngươi rồi."
"Sao lại nói lời này ạ, đây là việc cháu nên làm." Hồng Thành nói chuyện rồi cùng Ngô Húc Lãng một đường dìu Ngô phu tử vào phòng nghỉ ngơi.
Hồng Thành một bên bước vào phòng, một bên hai mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Chương Vân đâu, trong lòng không khỏi có chút mất mát, đỡ Ngô phu tử vào phòng ngồi xuống, rồi thoáng nói chuyện một chút liền đặt thuốc trong tay xuống, sau đó cáo từ đi ra ngoài.
Mà bên kia, Chương Vân sau khi đưa điểm tâm xong, từ nhà từ đường cũ đi ra, lúc trên đường trở về, lại nghĩ đến chuyện hôm nay mình đã nghe được, lí chính nói sau khi sửa chữa từ đường xong sẽ dựng thêm hai phòng ở cho ông cháu Ngô phu tử có chỗ ở, không phải ở nhờ nhà Chương gia nữa, đến lúc đó nàng không cần phải ngủ trên nền nhà cứng rắn nữa.
Ba ngày sau, từ đường cũ cuối cùng đã được cải tạo, sửa chữa xong, cũng coi như học đường của thôn Đồn Điền chính thức hoàn thành. Vào ngày này, lí chính đích thân đến nhà Chương gia, mời ông cháu Ngô phu từ đến thăm học đường, đồng thời cũng nói cho bọn họ biết nơi ở mới, để bọn họ chuyển đến ở.
Trong những ngày này, Ngô phu tử nhìn người dân Đồn Điền thôn vì học đường thôn mà ra sức làm việc chăm chỉ, đối với hắn lại kính trọng cẩn thận, lại nghĩ đến bản thân hai ông cháu mình, ban đầu là đi đến tìm thân thích nương tựa nhưng không có kết quả, lại biến thành thương tích, không nhà cửa, bơ vơ, mà giờ lại được rất nhiều người dân giúp đỡ, cưu mang, trong lòng thật sự cảm động rơi nước mắt.
"Thường lí chính, lão phu ta thật sự không biết biểu đạt như thế nào về lòng biết ơn với người dân trong thôn, các ngươi có thể coi trọng lão phu như vậy, ta cũng sẽ làm tốt phần việc của mình. Nhưng người trong thôn đối tốt với hai ông cháu của ta như vậy, cho nên ta vạn phần sẽ không thu học phí của người dân trong thông, về điều này, ngươi nhất định phải đồng ý với lão phu". Ngô phu tử cảm thấy mình không có gì báo đáp được, nên nguyện ý làm một chút công sức để báo đáp tình cảm của người dân Đồn Điền thôn.
Thường Hương Dương nghe xong lời này, cảm thấy khá là khó xử, "Phu tử, chuyện này làm sao có thể được, nếu không thu tiền học phí, ông cháu trai hai ngươi sẽ sống bằng cái gì, chúng ta làm sao có thể để cho phu tử đói bụng dạy học."
"Không thành vấn đề, trong tay chúng ta còn có một ít tiền tích góp, nhất thời sẽ không đói bụng được đâu". Ngô phu tử vội vàng nói thêm.
Thường Hướng Dương vẫn cảm thấy như vậy là chưa được, bọn họ giúp đỡ ông cháu Ngô phu tử, chẳng phải là ham muốn cái gì, nếu việc này truyền đi ra ngoài thì người dân các thôn lân cận không biết sẽ nhìn nói ra sao, vì thế không khỏi nhíu mày nói:"Phu tử, người đã nói đến chuyện này, thật sự là làm ta rất khó xử".
Hai người đều đang giằng co, Chương Vân bưng nước từ trong bếp đi vào, chuẩn bị đưa cho Lí chính và Ngô phu tử uống, vừa vặn nghe được những lời này.
"Lí chính, phu tử, có thể dung túng cho cháu nói vài lời được không?". Chương Vân sau khi đem bát nước đặt xuống trước mặt hai người liền nhẹ giọng hỏi, đây là trường hợp các nam nhân đang bàn bạc chuyện chính, mà trường hợp này nữ nhân không thể tuỳ tiện xem mồm vào, cho nên Chương Vân phải hỏi qua, nếu được thì sẽ nói ra suy nghĩ ở trong lòng.
"Không sao, ngươi nói đi." Thường Hướng Dương có ấn tượng khá tốt về Chương Vân, mặc dù không hiểu rõ chuyện của nhà Chương gia, nhưng biết được phần lớn đều xuất phát từ ý tưởng của Chương Vân, lại cảm thấy tiểu cô nương này rất thông minh, rất có chủ kiến.
Được sư cho phép của Lí chính, Chương Vân lúc này mới mở miệng nói:"Phu tử, người hãy nghe cháu nói một câu, người nếu như luôn luôn không thu tiền học phí thì tiền tiết kiệm sẽ dùng hết, thế thì đến lúc đó sẽ phải sống ra sao, cho nên, không bằng chúng ta ra cái biện pháp trung lập, liền định ra năm đầu tiên không thu tiền học phí, còn sau này vẫn phải nhận đủ tiền học, như vậy cũng không làm cho lí chính khó xử, hai người cảm thấy biện pháp này thế nào ạ?".
Thường Hướng Dương vừa nghe liền cảm thấy biện pháp này rất tốt, vội vàng phụ hoạ thêm:"Ta cảm thấy rất được, phu tử người đừng băn khoăn nữa, cứ làm theo biện pháp này đi". Cùng ngồi trong nhà với Lí chính, còn có mấy trưởng lão trong thôn nữa, mọi người đều gật đầu nhất trí đồng ý, Ngô phu tử không thể chối từ được nữa, đành phải đồng ý.
Sau khi Ngô phu tử đồng ý, mọi người ngồi trong nhà chính đều trở nên thoải mái vui vẻ, rồi cùng nhau bàn tán chuyện học đường, Chương Vân cũng không tiện ở lại lâu nên vội vàng lui ra ngoài nhà.
Vừa ra khỏi nhà, Chu thị từ phía sau dắt nàng đi vào phòng bếp:"Vân nhi, sao con lại nói như vậy, phu có lòng tốt mới dạy học chỗ chúng ta, đây là ân đức của chúng ta đấy, chúng ta sao có thể không nạp tiền học phí được, để phu tử làm không công, vạn nhất tiền tích góp chưa đến một năm hết rồi thì sao".
Chu thị càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhưng ý tưởng này là do chính con gái nàng đưa ra, nên nàng không biết phải nói sao.
"Nương, người đừng lo lắng, chúng ta không phải nạp tiền học phí, không có nghĩa là chúng ta không nuôi phu tử a, nương nghĩ xem, bên cạnh phu tử cũng chỉ có cháu trai, hắn cũng gần bằng tuổi của đại ca, mà lại là bộ dạng của người đọc sách, chỉ sợ không làm được việc nhà, và cũng có thể không biết xuống bếp nấu ăn, đã như vậy, không bằng chúng ta đem cơm canh đều chuẩn bị cho phụ tử bọn họ ăn, mỗi ngày cùng chuẩn bị bữa sáng, tối xong rồi đưa qua, sau đó dọn dẹp một chút, như thế không phải tốt hơn sao". Chương Vân nắm lấy tay Chu thị, cẩn thận nói hết những ý tưởng trong lòng ra.
Chu thị vừa nghe xong liền bật cười, "Ý kiến
này rất hay, phu tử bọn họ có tiền, nhưng không có người lo cho cuộc sống hằng ngày, thực sự không bằng để chúng ta mỗi ngày đưa cơm, dọn dẹp một chút, như thế cuộc sống của bọn họ trôi qua cũng thoải mái hơn".
Hai mẹ con cười nói một hồi rồi đem chuyện này quyết định xong, lúc này mấy người Lí chính cũng từ nhà chính bước ra, ông cháu Ngô phu tử cũng được bọn họ đón đi, trước khi rời đi, Ngô phu tử lại tự mình đến đích thân cảm ơn Chu thị cùng mọi người trong nhà, sau đó mới chống nạng theo Lí chính đi đến học đường.
Ngô phu tử một lòng muốn báo đáp người dân Đồn Điền thôn, nên sau mấy ngày nghỉ dưỡng, khi đã có thể tự mình di chuyển bằng nạng, thì liền chuẩn bị mở lớp trong học đường.
Tin tốt này bỗng chốc lan truyền khắp Đồn Điền thôn, mấy ngày trước, Lí chính đã đến từng nhà thông báo cho bọn họ biết, năm nay Ngô phu tử sẽ không thu học phí, cho nên người trong thôn đều rất cảm kích, biết ơn, mà lúc này chính thức bắt đầu nhập học, vì thế trong thôn nhất thời vui mừng, háo hức.
Ngày mồng bảy tháng tám này, học đường chính thức nhập học, sáng sớm hôm nay, nhà Chương gia đều đã thức dậy, Chương Vân xuống giường, đi vào phòng bếp nấu bữa sáng, hấp bánh ngô. Hôm nay Chương Hưng sẽ đi học đường, cũng không giống như ngày bình thường, bữa sáng làm muộn một chút rồi đưa đi xuống ruộng là được, mà hôm nay phải làm sớm hơn, để hắn có thể đưa đến học đường ăn, thuận đường đem bữa sáng cho ông cháu Ngô phu tử.
Chờ sau khi Chương Vân đổ đầy bát cháo kê ra để nguội, bánh ngô trong nồi hấp cũng đã chín, khi mở nắp nồi hấp để cho hơi nóng tản ra, lấy một nửa bánh trong l*иg hấp, dùng lá sen khô gói lại, rồi gói thêm một lớp vải khỏi đi đến học đường sẽ nguội lạnh, ngoài ra còn bỏ nửa bình cháo kê, sau đó đậy kín cho vào túi vải, bỏ vào trong rổ.
Sau khi làm xong việc này, Chương Hưng cũng rửa sạch mặt mũi, súc miệng xong, Chương Vân vội vàng gọi hắn lại, "Hưng Tử, nhanh đến ăn cháo gạo kê đi, bữa sáng của Ngô phu tử đã chuẩn bị xong, đệ ăn xong rồi cầm đi luôn nhé".
"Dạ". Ngày đầu tiên Chương Hưng đến học đường, khỏi phải nói hắn có bao nhiêu phấn khích, cả một tối hôm qua đều rất vui vẻ, sáng nay còn có thể thức dậy sớm như vậy, có thể thấy rằng trong lòng hắn hăng hái, hạnh phúc đến nhường nào.
Chương Hưng đáp ứng liền chạy tới bồn nước, bưng bát cháo lên ăn, Chương Vân vội lấy ra hai cái bánh ngô từ trong nồi hấp kêu hắn nấu cháo xong rồi ăn, Chương Hưng còn chưa ăn bánh ngô xong đã mang theo rổ chuẩn bị đi..
"Hưng Tử, lại đây cầm thêm hai cái bánh đi, đến lúc trưa mà đói bụng thì hãy lấy ra ăn". Khi hắn đang còn ăn cháo, Chương Vân đã lấy lá sen gói sẵn hai cái bánh ngô, lúc này thấy hắn đu, vội vàng đứng dật nhét vào túi vải đang đeo trên vai, chiếc túi này là do Chu thị đặc biệt may lên, để cho hắn có thể mang đồ đến trường.
Lúc này gia đình vẫn chưa đủ tiền mua được giấy, bút mực, vì vậy trong túi vải có một cái hộp gỗ bằng đựng cát, để Chương Hưng có thể đổ cát xuống đất, sau đó lấy cành cây để dùng học cách viết.
Ngày đầu tiên đi học, tóm lại là một ngày trọng đại, cho nên Chương Vân đặc biệt đi cùng Chương Hưng đi qua, trên tay bưng một cái rổ, cùng Chương Hưng đi ra ngoài sân, hướng đến học đường.
Khi đi đến bên ngoài học đường, thấy có rất nhiều trẻ nhỏ đang đi, mọi người đều ào ào đi hướng bên học đường, Chương Vân và Chương Hưng cười nói trò chuyện với những người quen biết rồi cùng nhau bước vào học đường.
Sau khi bước vào, hai người liền tách ra, Chương Hưng với bọn trẻ cùng nhau bước vào lớp, Ngô phu tử đã ngồi ở bàn trước, bọn trẻ đồng thời cúi đầu chào ông, cung kính gọi phu tử.
Chương Vân ở một bên ngoài cửa sổ liếc mắt nhìn một hồi, thấy Chương Hưng ngồi xuống chỗ ngồi đàng hoàng, lúc này mới yên tâm mang rổ đi vào bên trong.
Đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy Ngô Húc Lãng đang ngồi ở bàn đá, trên tay cầm một cuốn sách, trầm giọng đọc. Chương Vân vội vàng bước nhẹ đi tới, định để rổ ở nơi dễ thấy rồi quay về, nhưng vẫn làm kinh động đến Ngô Húc Lãng, nhìn thấy là Chương Vân liền vội vàng đứng dậy đi qua.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Chương Vân đều đến đưa đồ ăn, Ngô Húc Lãng cũng đã thích ứng, liền đến cầm rổ trong tay nàng, đem bình bên trong, túi vải lấy ra, đưa trả rổ lại cho nàng, Chương Vân lại hỏi có quần áo đã thay hay không, sau khi biết rằng không có , liền chuẩn bị rời đi.
Sau khi nhìn nàng xoay người rời đi , Ngô Húc Lãng cầm theo bình cháo, túi vải hướng vào trong phòng, Chương Vân vừa mới đi được vài bước, ngẩng đầu lên thì thấy Thường Mãn, Thường Quyên, cùng Thường Đông, hai người hẳn là đưa Thường Đông đến học đường.
Chương Vân nhìn thấy bọn họ thì nở nụ cười, nghĩ tới đi qua chào hỏi, nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy có gì không đúng, hai người thần sắc trên mặt hiện ra không được tự nhiên.