Edit: Xíu
Sáng ngày hôm nay, Chương Vân sau khi cắt bèo tây trở về, đang chuẩn bị bắt đầu cho heo ăn, thì ngoài hàng rào sâm đi đến một bóng người, người tới bước chân do dự một hồi lâu mới rảo bước đi đến cổng sân, nhìn thấy Chương Vân đang bưng chậu gỗ đi đến chuồng heo, chần chừ mấp máy một lúc mới mở miệng:"Chương cô nương....".
Chương Vân nghe thấy tiếng gọi, liền dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy Hồng Thành đang đứng ở trước cổng sân, vội đặt chậu gỗ xuống mặt đất, hai tay xoa xoa trên tạp dề*, cười nghênh đón.
*
tạp dề mình dùng thấy hơi hiện đại, mà đây lại ở thời cổ đại, mọi người nếu thấy từ nào thích hợp hơn thì góp ý cho mình với nhé."Tiểu đại phu, ngươi đi khám bệnh à, sao không thấy Lâm đại phu?". Chương Vân nhìn phía sau hắn, không thấy bóng dáng Lâm đại phu đâu, liền cười hỏi.
Hồng Thành ngước mắt lên nhìn Chương Vân, miệng ngập ngừng mấy lần, giống như đang muốn nói gì đó nhưng lại ấp a ấp úng không nói ra lời được, Chương Vân lúc này mới nhận ra có việc không ổn, thấy bộ dạng lúng túng hiện rõ trên mặt của hắn, thì cũng không đơn giản giống như đến để chào hỏi.
"Tiểu đại phu, có chuyện gì vậy?". Chương Vân thấy hắn một lúc mà không nói ra được nên chủ động mở miệng hỏi.
Chương Vân đã trực tiếp hỏi rồi, Hồng Thành cũng không thể ấp úng được nữa, chỉ có thể mở miệng nhỏ giọng nói:"Chương cô nương, ta cũng không biết nên nói sao....".
"Ngươi cứ nói thẳng ra là được rồi, có chuyện đừng giấu diếm ta?". Chương Vân có chút dự cảm không tốt, vội nói tiếp.
Hồng Thành cụp mắt xuống, rồi lại nhìn lên, tựa như đã hạ quyết tâm:"Chương cô nương, cô nương nghe xong đừng buồn, tôm cá sau khi được thả nuôi dưới ruộng lúa, trong mấy ngày qua, liên tục.....đã chết một ít, đến hôm nay có hơn phân nửa cũng".
"Cái gì? Hơn phân nửa đều đã chết, vậy sao lúc này ngươi mới đến nói cho ta biết?". Chương Vân nghe vậy, gấp đến độ cao giọng nói.
Hồng Thành nghe xong lời này càng cảm thấy xấu hổ, cả kinh cúi đầu xuống thấp, Chương Vân cũng không lo nghĩ đến làm việc khác nữa, liền cởi tạp dề đặt lên băng ghế, trực tiếp đi ra khỏi sân:"Tiểu đại phu, đừng đứng ở đây, mau đưa ta đi nhìn xem".
Nhìn thấy Chương Vân bước nhanh đi ra, Hồng Thành vội vàng đuổi theo, hai người cùng nhau đi trên đường rời khỏi Đồn Điền thôn, đi đến bên ruộng lúa ngoài Bách Đường thôn.
Trên đường đi, Hồng Thành đem chuyện này giải thích rõ ra,"Chương cô nương, không phải ta cố ý dấu diếm ngươi, mà lúc đầu chỉ chết có mấy con thôi, nghĩ chắc cũng không sao, nhưng sau đó càng ngày chết càng nhiều, ta cũng sốt ruột, sợ ngươi sẽ lo lắng, và ta cũng không hiểu được nguyên nhân nên đã đi tìm sư phụ, xem sư phụ có biết nguyên nhân biện pháp gì không".
"Lâm đại phu đã xem qua? Vậy ông ấy có nói gì không?". Chương Vân mặc dù lo lắng, nhưng thật ra nàng cũng không có kinh nghiệm xử lý trên phương diện này, nghe nói Lâm đại phu đã nhìn qua, trong lòng liền có chút hy vọng, tuy rằng Lâm đại phu không phải là đại phu về thú y, nhưng vẫn biết quen được một số dược liệu, nghĩ so với mình còn hiểu biết hơn.
Hồng Thành lúc này mới giảm tốc độ bước chân, nhìn về phía Chương Vân, thấy trong mắt nàng có tia hi vọng, hắn cảm thấy trong lòng có chút không đành lòng, nhưng tình hình thực tế vẫn phải nói cho nàng biết sự thật.
Nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Hồng Thành, Chương Vân đột nhiên dừng bước chân lại, lo lắng nói: "Chẳng lẽ Lâm đại phu cũng không có cách nào sao?".Hồng Thành lắc đầu nói cho nàng biết câu trả lời, Lâm đại phu thật sự không có cách nào.
Tin tức này khiến cho Chương Vân nhất thời có chút nản lòng, nhưng dù nản lòng đến đâu cũng không thể mặc kệ để đó được, Chương Vân liền xốc lên tinh thần, bước nhanh đi về hướng Bách Đường thôn.
Khi đến ruộng, Chương Vân liền dừng bước chân sát một chút, hai mắt dán chặt nhìn vào ruộng lúa nước, có thể nói bên trong khắp ruộng đều có xác chết, rất nhiều cá nhỏ đã quay căng cái bụng, không nhúc nhích nổi bất động trên mặt nước.
Hồng Thành liếc mắt nhìn vào trong, trong lòng cũng nóng ruột, miệng lẩm bẩm nói: "Ta khi đó đến tìm ngươi là vừa mới vớt lên, không ngờ mới có một hồi, lại ......". Nói đến đây, hắn không nói được nữa, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
Mặc dù trong lòng Chương Vân đã có chuẩn bị, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy cũng cảm thấy buồn bực, cứ theo tình huống hiện tại thì e rằng nhất thời cũng không khá hơn, mà có thể càng ngày chỉ càng thêm tồi tệ.
"Tại sao có thể như vậy? Đến cùng là sai ở bước nào?".Chương Vân sững sờ nhìn mặt nước, trong miệng lẩm bẩm, nàng thật sự không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tôm cá chết nhiều đến thế.
Chương Vân sững sờ một hồi mới định thần lại, tuy rằng rất buồn nhưng vẫn phải làm một số việc, vì thế quay đầu nhìn Hồng Thành: "Tiểu đại phu, ngươi dùng cái gì để vớt thế, đưa cho ta đi, không thể để như vậy được, mau chóng đem cá tôm chết vớt ra ngoài kẻo những con sống khác bị ảnh hưởng".
"Vẫn là để cho ta làm đi." Hồng Thành vừa nói vừa đi tới bụi cỏ bên cạnh ruộng lúa, lúc này Chương Vân mới nhìn thấy có một cái mẹt thúng mỏng làm bằng thanh tre.
Hồng Thành cúi người xuống xắn ống quần lên, cầm cái thúng mỏng rồi xuống ruộng, hai tay cầm cái mẹt thúng mỏng, vớt từng con cá bột một, khi vớt lên thì nước chảy ra từ những kẽ tre đi xuống, chỉ còn lại những con cá con chết trên cái mẹt thúng mỏng.
Mỗi lần vớt được một ít con cá, Hồng Thành lại lội lên bờ ruộng vứt xác cá bột rồi quay lại vớt tiếp, ước chừng khoảng hai khắc sau thì cá bột chết nổi và một phần tôm giống chết tất cả đều được vớt hết ra.
Sau khi làm xong, Hồng Thành từ ruộng bước lên bờ rồi gom những con cá, tôm chết bỏ vào trong một cái thúng mỏng, đem về ủ làm phân bón.
Sau khi thu dọn hết mớ cá tôm chết, Hồng Thành đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía Chương Vân, thấy nàng nhíu mày lại, không khỏi thấp giọng nói:"Chương cô nương, đều do ta không tốt, lúc trước còn đồng ý với cô nương là sẽ trông nom chăm sóc chúng thật tốt, nhưng kết quả mới được mấy ngày liền biến thành như vậy, ta thật không có mặt mũi gặp cô nương ".
Chương Vân luôn đứng ở trên bờ ruộng, suy nghĩ hồi lâu mà cũng không nghĩ ra nguyên do gì, lúc này nghe Hồng Thành nói, mới bừng tỉnh lại,"Tiểu đại phu, đừng nói như vậy, cho dù là ta, vẫn nghĩ không ra được biện pháp gì, chúng ta đều không có kinh nghiệm ở phương diện này, cho nên cũng không thể trách ngươi được".
Thấy Chương Vân ngược lại an ủi mình, Hồng Thành càng cảm thấy xấu hổ, thấy nàng mặt đầy phiền muộn, hắn thật sự muốn trấn an tốt cùng nàng, cũng tưởng có thể muốn giải quyết việc này nhanh chóng để giúp nàng một tay, nhưng thực tế thì hắn không thể là gì được. Lần trước Chương Hưng bị thủy đậu, hắn không thể chuẩn đoán, điều trị chính xác, lần này vẫn như vậy, trong lòng không khỏi có chút oán trách bản thân thật vô dụng.
Trên đường chậm rãi đi bộ trở về, trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì, vì mỗi người đều mang theo suy nghĩ của riêng mình, chờ đến khi đi vào đường thôn, Chương Vân mở miệng nói:"Tiểu đại phu, ngươi cũng đừng tự trách bản thân mình, việc này không ai có thể đoán trước được, chúng ta vẫn là phân chia nhau ra mau nghĩ cách giải quyết càng sớm càng tốt, xem có thể giữ sống được nhiều hơn tôm cá giống còn lại hay không".
Hồng Thành nghe xong, lúc này trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, vội gật đầu nói:"Được rồi, ta đây sẽ đi lên trấn một chuyến, mặc kệ là hiệu thuốc hay là y quán, đều chạy tới thỉnh giáo một chút, không chừng có lão đại phu nào hiểu được việc này, nên có thể tìm được phương thuốc cứu sống tôm cá sống còn lại".
Chương Vân khi nghe lời này xong, mặc dù cảm thấy cách này có chút không đáng tin cậy, không phải lời nói của bác sĩ thú y thì làm sao có thể hiểu được chuyện này, nhưng nghĩ lại, hiện giờ cũng chỉ có thể đem ngựa chết chữa cho ngựa sống, mặc kệ nói như thế nào đi nữa thì Hồng Thành đối với hiệu thuốc, y quán so ra vẫn khá quen thuộc, nói không chừng có thể tìm được tia hy vọng.
Nghĩ vậy, Chương Vân gật đầu nói: "Được rồi, ngươi đi mau đi, ta còn phải gấp gáp trở về, sau đó nhờ ông nội hỏi những người lớn tuổi trong thôn xem có ai hiểu chuyện này không." Có đôi khi kinh nghiệm sống còn hữu hiệu hơn so với y thuật, nói không chừng có một cụ già đã từng gặp phải chuyện này nên có biện pháp về phương diện này, như vậy có thể học hỏi xin một hai lời khuyên bổ ích.
Sau khi hai người nói định ra như vậy, thì mỗi người đi về hướng khác nhau, mới vừa đi được vài bước, Hồng Thành không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng của Chương Vân, trong miệng thì thào nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ nghĩ ra được cách". Thẳng đến khi nhìn thấy bóng lưng Chương Vân biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới quay đầu lại bước nhanh chân đi về hướng Xương Nguyên trấn.
Khi Chương Vân trở về thôn, cũng không ngồi chờ tới chiều tối muộn Chương Liên Căn về để nói việc này, mà trực tiếp đi thẳng ra ruộng đất nhà mình, sau khi đến nơi, liền đem chuyện này nói cho cả nhà nghe.
Người Chương gia vừa nghe xong liền cay mày lại, nghĩ việc này thật có chút khó giải quyết,"Vân nhi, con đừng lo lắng, cha sẽ đi ngay hỏi thăm một chút, xem có người nào biết cách trị bệnh cho cá hay không". Chương Hữu Khánh nghe vậy, vội lên tiếng an ủi con gái, cũng chuẩn bị bước lên bờ đi vào thôn hỏi thăm một chút.
"Đại Khánh, vẫn là để cha đi cho, trong thôn vẫn còn có mấy lão già ta quen biết, hiểu biết tương đối nhiều, ta sẽ đi đến hỏi thăm một chút". Lúc này Chương Liên Căn mở miệng nói, nói xong liền buông nông cụ trên tay xuống, đi lên trên bờ, đây cũng là ý nghĩ lúc đầu Chương Vân đến đây, muốn nhờ ông nội đi hỏi thăm xem sao.
Chương Liêm Căm bước lên bờ ruộng, đi đến mương bụi cỏ trước mặt, lấy nước rửa sạch tay chân rồi đi trên con đường bùn đất vàng vào thôn.
Thấy ông nội đã đi hỏi thăm rồi, Chương Vân cũng không ở lại đây chờ đợi nữa, trong nhà còn có nhiều việc phải làm, tuy rằng lo lắng chuyện cá tôm, nhưng việc nhà không thể chậm trễ, vì thế nói qua với cha nương một tiếng rồi chạy trở về nhà.
Về đến nhà, Chương Vân nghỉ ngơi một lát, sau đó liền bắt đầu công việc trong ngoài nhà, vừa làm việc nhà, vừa nghĩ đến chuyện tôm cá con giống, đợi đến khi chiều tối muộn người Chương mới trở về, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Chương Liên Căn.
"Ông nội vẫn chưa trở về, nếu không ta đi tìm một chút". Chương Trình sau khi biết chuyện tôm cá liền lo lắng không thôi, dù sao trong chuyện này hắn đã cố gắng làm rất nhiều việc, cho nên cũng không muốn mọi nỗ lực của mình bị bỏ không vô ích.
Chương Trình đang nói, thì Chương Liên Căn từ ngoài sân bước vào, ba huynh muội vừa thấy ông đều vội vàng nghênh đón hỏi:"Ông nội, chuyện thế nào rồi?".
Chương Liên Căn đi thẳng vào nhà chính, miệng hét lên:"Mau, ăn cơm trước, chờ ăn cơm xong ta còn phải đi ra ngoài hỏi xem một chuyến nữa".
Chu thị nghe vậy vội đi vào phòng bếp, Chương Vân cũng chỉ có thể đi theo vào, đồ ăn đều đã nấu xong, nên hai mẹ con chỉ có bưng dọn ra trên bàn, mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn bữa tối.
Chương Liên Căn ăn vài ngụm trong miệng rồi nói:"Ta hỏi lão Trịnh trong thôn, nói rằng có một người dân đánh cá quanh năm bên bờ sông Thanh Lĩnh, hắn đối với chuyện tôm cá này có am hiểu hơn, có lẽ hắn có biện pháp cũng nên, đợi ăn cơm xong ta phải đi tìm hắn hỏi một chút".
"Ông nội, cháu cũng đi". Chương Trình, Chương Vân nghe xong, đồng thanh mở miệng bọn họ đều muốn đi theo.
Chương Liên Căn cũng không từ chối, vì vậy nói:"Muốn đi thì ăn mau lên, nếu như lề mề thì trời sẽ tối đấy". Huynh muội hay người nghe xong vội mở to miệng và mấy đũa liền xong bát bữa cơm tối.
Sau khi đặt bát đũa sang một bên, Chương Liên Căn mang theo Chương Trình và Chương Vân ra khỏi sân, Chương Hưng vốn dĩ cũng muốn đi theo, nhưng Chương Liên Căn sợ khi quay về nhà sẽ muộn nên không cho hắn đi cùng.
Cả ba người đi về phía trước dọc theo bãi đá bên sông Thanh Lĩnh, sau khi vượt qua một khoảng đất rộng có cỏ và bụi cây, họ lại bước lên một bãi đá, bãi đá ở đây cằn cỗi hoang vu hơn nhiều so với bãi đá ở thôn Đồn Điền, dưới chân đều là rêu xanh, nước bùn.
Ông cháu ba người phải giúp đỡ lẫn nhau mới đi được ngang qua bãi đá, từ xa nhìn thấy một chiếc thuyền đánh cá cập bến bên bờ sông, hắn chính là bên kia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy nơi đến, ông cháu Chương gia xốc lên tinh thần, tăng tốc bước chân, vừa mới đi ra ngoài được vài bước thì đã thấy một bóng người nhảy xuống khỏi thuyền đánh cá, thoáng dừng chân lại, sau đó liền đi đến hướng bọn họ bên này.
Lúc này sắc trời đã hơi tối sầm lại, bóng người khẽ cúi đầu sải bước đi về phía trước, cũng không thấy ba ông cháu nhà Chương gia, mãi tới khi đi được hơn hai mươi bước, dường như mới phát hiện có người đi tới, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Tầm mắt hai bên lướt qua nhau, Chương Vân chăm chú nhìn lên, trái tim bất giác nhảy đập thình thịch, trong ánh chiều tà mờ mịt, con ngươi của người nọ hiện lên đặc biệt sáng ngời, lúc này mới nhìn thẳng vào người nàng, đi đến gần mới hiện rõ đó là Thường Mãn.