Edit: Xíu
Người trong phòng bỗng chốc đều đi hết, nhất thời trở nên có chút quạnh quẹo, Chương Vân đứng dậy an ủi Chu thị một hồi:"Cha nương, hai người trở về phòng nghỉ đi, không cần nhiều người ở đây trông như vậy, chỗ này có con trông chừng là được rồi".
"Con vừa từ ngoài đồng trở về, cũng mệt mỏi rồi, vẫn là để cho nương ở đây cho". Chu thị nhìn nét mặt con gái mệt mỏi, không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Nương, người quên mất ai đang ở trong phòng này rồi, dù sao con cũng ở trong phòng này, vừa vặn nhìn xem Hưng Tử, hơn nữa, ngày mai nương còn nhiều việc phải làm, nếu con mệt thì cùng lắm ngày mai ngủ dậy muộn một chút cũng được, với con tuổi còn trẻ chịu đựng được ". Chương Vân vội đẩy Chương Hữu Khánh, Chu thị đi ra để bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Chu thị không lay chuyển được ý của con gái nên không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, nghiêng người nhìn Chương Hưng một cái rồi hai người rời khỏi phòng. Trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, Chương Vân cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Chương Hưng, lẩm bẩm: "Mau khỏe lại đi, tỉnh dậy tỷ sẽ nấu đồ ăn ngon cho đệ".
Sau khi thì thào nói chuyện, Chương Vân đi kiểm tra nhiệt độ của nước trong bồn chậu gỗ, cảm thấy không nóng quá nên lấy khăn vải cẩn thận lau người cho Chương Hành để hạ nhiệt.
Qua không bao lâu, các vết ban đỏ trên người Chương Hưng dần dần phát ra, ban đầu chỉ là vết đỏ nhỏ như muỗi đốt, rất ít chỉ có một hai vết, từ từ lan ra tay và chân, gần như dày đặc chi chít che kín trên da, rất nhiều vết nó phồng lên thành bọt nước, màu đỏ tím, trông rất đáng sợ.
Sau khi phát ban đỏ và mụn nước ra, sốt cao vẫn liên tục không, trên người lại không thể lau được vì sợ làm vỡ bọt nước, Chương Vân chỉ có thể lấy nước lạnh, nhúng khăn vải vào nước, vắt khô rồi đặt chườm lạnh lên trán, sau khi lấy nước và chườm lạnh liên tục, cả đêm thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, người Chương gia đến thăm nhiều lần, Chương Vân đều khuyên về nghỉ ngời, thậm chí khi Chương Trình đưa Lâm đại phu trở về, muốn ở lại giúp đỡ nhưng cũng bị nàng từ chối, thật sự người nông dân cả ngày đều làm việc bận rộn, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì không được, mà trong nhà lúc này, chỉ có duy nhất mình nàng là có chút thời gian rảnh rỗi, nên để nàng chăm sóc Chương Hưng là thích hợp nhất.
Khi bụng cá lộ ra từ phía chân trời, Chương Vân không nhịn được, mi mắt cụp nhắm lại, đầu từng chút một gục xuống, không biết đã ngủ say trên giường từ lúc nào.
Dù sao có chuyện lo lắng cũng không thể ngủ yên, trong bóng tối mờ mịt, cảm giác được xung quanh có động tĩnh nhẹ, Chương Vân bỗng chốc tỉnh lại, thân thể đột nhiên đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn về phía giường, không biết từ bao giờ, Chương Hưng đã mở mắt và trông rất yếu ớt, có chút ủ rũ.
"Hưng Tử, đệ tỉnh rồi, đừng sợ, đệ chỉ bị thủy đậu, Lâm đại phu đã khám qua rồi, chờ uống thuốc xong sẽ mau khỏi thôi". Chương Vân hưng phấn đứng lên, cúi người, nhẹ nhàng an ủi, không cho hắn sợ hãi.
Chương Hưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, ánh mắt lóe lên, mê mang, nhưng nghe xong lời nói của Chương Vân, khẽ gật đầu, giơ bàn tay nhỏ bé muốn nắm lấy tay Chương Vân .
Chương Vân vội vàng vươn tay nắm lại, vuốt ve mu bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói: "Trời lúc này còn chưa sáng, nghỉ ngơi một chút, ngoan, nhắm mắt lại".
Được Chương Vân nắm tay nên Chương Hưng có lẽ cảm thấy an tâm, chậm rãi nhắm mắt lại một lần nữa, Chương Vân luôn nắm lấy tay hắn, nghe hơi thở dần dần ổn định, trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều, không khí yên tĩnh lúc này làm con sâu mệt mỏi dâng trào, Chương Vân rốt cục đấu không lại ngủ say trong cơn hỗn loạn.
Không biết qua bao lâu, Chương Vân tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy không phải đang ở phòng của mình mà là ở đông phòng của cha nương, lập tức biết rằng mình đã ngủ say lúc nào không hay, trong lòng nhớ thương đến Chương Hưng, liền cấp tốc mặc vội quần áo rồi xuống giương chạy ra khỏi phòng.
Khi ra khỏi phòng nhìn lên, trời đã hừng sáng, trong sân im ắng, ngoại trừ mấy con gà quanh quẩn trong sân thì chẳng có ai, đang định chạy vào phòng mình chợt ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng bay lại, nên nàng vội xoay người chạy vài phòng bếp.
Vừa chạy vào liền nhìn thấy bóng lưng ngồi trên băng ghế quay lưng ra cửa, sau một hồi phân biệt, liền nhận ra là Hồng Thành, hắn đang ngồi trước mặt một cái lò sắc, đang sắc thuốc.
"Tiểu đại phu, sao lại là ngươi sắc thuốc?".Chương Vân nói xong vội vàng chạy tới, Hồng Thành đứng dậy, quay lại nhìn nàng mỉm cười: "Thím lúc này đang ở trong phòng theo dõi Hưng Tử, đại thúc bọn họ đều đi xuống đất, vừa vặn ta đi qua đây liền thuận tay giúp đỡ sắc thuốc".
"Vẫn là để ta làm đi". Chương Vân vội vàng mở miệng nói, muốn tự mình cầm lấy cây quạt trong tay hắn để sắc thuốc .
"Ta cũng không có việc gì, ngươi..... đi nghỉ ngơi đi, nếu mệt mỏi mà bị bệnh, thì thím không thể chăm sóc được hai người nữa đâu". Hồng Thành khi đến chợt nghe Chu thị nhắc tới, nói Chương Vân chăm sóc một đêm, kết quả mệt đến ngủ thϊếp đi, không nghĩ lúc này đã tỉnh rồi, sợ nàng còn chưa có nghỉ ngơi tốt, liền mở miệng nói.
"Sắc thuốc không mệt, không dám phiền hà đến ngươi, ngươi nên đi theo Lâm đại phu khám bệnh".Chương Vân nghĩ, Hồng Thành việc cũng nhiều, nên không muốn làm phiền người khác.
"Khi ta đến, đã nói qua với sư phụ rồi, hôm nay sư phụ lên núi hái thuốc, không đi khám bệnh". Hồng Thành nói xong lại ngồi xuống, tiếp tục quạt thuốc.
Chương Vân thấy vậy cũng không từ chối nữa, cảm ơn một tiếng rồi xoay người chạy về phòng, nhẹ nhàng mở cửa, trong phòng có tiếng nói chuyện nhỏ truyền ra, nàng vội bước vào, liền nhìn thấy Chu thị đang ngồi trên mép giường thấp giọng nói chuyện, còn Chương Hưng nằm ở trên giường mở to mắt lắng nghe.
"Nương, Hưng Tử hết sốt chưa?". Chương Vân lặng lẽ đi tới, đến gần Chu thị, nghiêng người nhìn Chương Hưng, miệng hỏi.
"Còn chưa có đâu, Vân nhi , sao con dậy nhanh như vậy, không nghỉ ngơi thêm đi, bận rộn cả một đêm, con cũng mệt lử rồi". Chu thị nhìn thấy con gái, vội vàng kéo nàng ngồi xuống, đau lòng nàng cả đêm vất vả.
"Không sao, con đã nghỉ ngơi đủ rồi". Chương Vân đáp lại, đưa tay ra sờ cái trán Chương Hưng, trên trán vẫn còn nóng, không khỏi lo lắng:"Sao lúc này còn chưa đỡ, khi nào thì mới tốt được ạ".
"Bệnh thủy đậu dù sao phải phát sốt mấy ngày, lúc nhỏ con và Trình Tử cũng bị như thế này, vừa rồi tiểu đại phu đến hắn cũng nói như vậy, nhưng không sao, chờ khi hột đỏ khô, kết vảy thì tự nhiên sẽ hết sốt". Trong nhà đã có hai người con bị bệnh thuỷ đậu rồi, nên Chu thị cũng có chút kinh nghiệm, lúc này không còn hốt hoảng như khi tối nữa.
Chương Vân không nhớ liệu mình có bị thủy đậu hay không, có lẽ lúc đó còn rất nhỏ nên không nhớ gì, lúc này nghe Chu thị nói như vậy, thấy vẻ mặt nàng khá bình tĩnh, nghĩ hẳn chắc không có việc gì, liền an tâm nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Hưng Tử, đệ đói bụng không? Tỷ đi nấu chút gì cho mà ăn". Sau khi cảm thấy an tâm hơn, Chương Ván nhẹ giọng hỏi Chương Hưng, nghĩ đến thời gian dài như vậy chưa ăn cơm chắc hẳn rất đói bụng rồi.
Chương Hưng gật đầu:"Tỷ, đệ có chút đói bụng". Nghe thấy giọng tiểu đệ khàn khàn như vậy, trong lòng Chương Vân rất đau lòng, vội gật đầu rồi nói với Chu thị:"Nương, con đi phòng bếp nấu ít cháo cho Hưng Tử". Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Khi Chương Vân vừa đi ra ngoài vài bước, thì có người từ ngoài sân hàng rào bước vào gọi: "Vân nhi, Hưng Tử sao rồi?".Chương Vân nhìn lên thấy Thường Quyên, đi theo phía sau là Thường Mãn.
Nhìn thấy Thường Mãn, Chương Vân không khỏi có chút khó xử, nàng không có thói quen để bộ dáng bản thân yếu ớt, mong manh, suy sụp của mình bị người khác nhìn thấy, mặc dù lúc đó phòng bếp tối om, hắn cũng thấy không rõ bộ dạng của nàng.
Tuy cảm thấy khó xử, nhưng Chương Vân vẫn đi ra chào đón, nói với Thường Quyên :"Còn chưa có hạ sốt đâu, nhưng nương ta nói, bị thủy đậu đều sốt vài ngày, không có gì đáng ngại, ngươi vào nhà ngồi đi, ta sẽ không đi cùng ngươi nói chuyện được, vì giờ phải đi nấu cháo cho Hưng Tử ăn, hắn đói đến bây giờ vẫn chưa có gì vào bụng cả".
"Vừa khéo, ta chính là đưa đồ ăn tới, nhị bá ta nói, nếu sốt thuỷ đậu, tốt nhất là ăn thanh đạm, lỏng, rau sam nấu cháo, nhà chúng ta hồi nhỏ bị thuỷ đậu đều ăn những cái này". Nói xong, Thường Quyên liền đẩy đẩy Thường Mãn đứng bên cạnh, Thường Mãn vội đem rổ trong tay đưa qua.
Chương Vân tiếp nhận cầm rổ, chỉ thấy trong rổ có một đống mã thầy, một nắm rau sam, với những giọt nước sương nhỏ vẫn còn đọng trên lá non,
"Vốn định nấu xong rồi mang đến đây, nhưng lại sợ Hưng Tử dậy muốn ăn liền nên ta vội vàng đưa qua, rau sam này là ta và Mãn tử ca vừa đi chân núi Thanh Truân Lĩnh hái đó, lúc này đang còn tươi non, ngươi mau đi nấu đi".
Chương Vân gật đầu, mang rổ đi hướng phòng bếp, mới đi được vài bước thì Hồng Thành từ trong bếp bước ra:"Thuốc sắc xong rồi ". Chương Vân nghe vậy, vội gia tăng bước chân đi qua.
Thường Mãn nhìn thấy Chương Vân cầm đồ, sắc mặt tinh thần cũng tốt, vốn định xoay người rời đi, lại thấy Hồng Thành từ trong bếp đi ra, bước chân đột nhiên vong quay trở lại, đi vào hướng phòng bếp,"Vân nhi, ngươi trước kia chưa nấu qua cháo rau sam, thuỷ dụ, có muốn ta dạy qua cho ngươi không, cái này nương ta thường hay nấu ".
Thường Mãn đi nhanh hai ba bước liền tới ngoài cửa phòng bếp, vừa vặn cắt đứt tiếng nói chuyện của Chương Vân với Hồng Thành, hai người đều quay lại nhìn hắn, Chương Vân vội nói:" Trong phòng bếp, ta so với ngươi còn biết rõ hơn, ta có thể tự nấu được".
Chương Vân không đồng ý, Thường Mãn vẫn đứng bất động, Hồng Thành liếc mắt nhìn hắn rồi quay sang nói với Chương Vân:"Ngươi muốn nấu cháo à, thuốc sắc xong rồi, ta cầm đi vào trong phòng đây".
Chương Vân đang muốn nói cảm ơn, nhưng Thường Mãn đột nhiên lúc đó chen vào giữa Chương Vân và Hồng Thành, dùng lưng ngăn trở Chương Vân, đối mặt với Hồng Thành,"Đại phu rất bận rộn, loại việc nhỏ này không cần làm phiền tới ngươi, vẫn là để cho ta đưa qua đi".
Lời này vừa thốt ra, Chương Vân liền cảm thấy xấu hổ, không khỏi tức giận, liền đá sau chân Thường Mãn một cước, lấy tay đẩy hắn đi ra:" Không cần ngươi, thuốc tự bản thân ta đưa đi". Nói xong, quay sang xin lỗi Hồng Thành,"Tiểu đại phu, không cần đâu, ngươi đã giúp ta sắc thuốc rồi, còn lại tự bản thân ta làm cũng được rồi, ngươi vội thì cứ đi đi".
Hồng Thành trên mặt không biểu hiện ra, nhưng phía sau lưng thì cứng đờ, trầm mặc một hồi mới nói:"Kỳ thật, ngươi không cần khách khí như vậy, Hưng Tử bị thuỷ đậu, ta trước đưa thuốc, đến chiếu cố hắn, đó hẳn là bổn phận của ta". Nói xong liền quay người lại đi vào trong bếp.
Lúc này, sắc mặt của Thường Mãn trở nên có chút khó coi, cũng muốn chạy đi theo vào phòng bếp, nhưng bị Chương Vân ngăn trở lại, thấp giọng nói:"Náo đủ chưa, chuyện của ta không cần ngươi lo".
Chương Vân nói lời này, khiến cho Thường Mãn ngây ngẩn cả người, bước chân đột nhiên dừng lại như đổ chì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Chương Vân, Thường Quyên ở bên cạnh thấy tình hình không ổn, vội đi lên giữ chặt, khoác tay Thường Mãn ,"Mãn tử ca, nhị bá ở nhà, chỉ sợ đang vội không xong, chắc còn đang chờ ca đó, chúng ta cùng nhau trở về đi".
Lời nói của Thường Quyên giúp Thường Mãn khôi phục lại chút lí trí, lúc này quả thật công việc có chút vội, hắn vốn tính toán đưa đồ xong liền quay trở về, không nghĩ tới việc sẽ thành như vậy, chỉ cảm thấy có cái gì cứu vào tim, làm cho hắn âm ĩ đau.
"Đi thôi, Mãn tử ca". Thường Quyên thật sự sợ Thường Mãn sẽ thương tâm qua, vội vàng dùng sức lôi kéo hắn, lúc này Thường Mãn mới chuyển động bước chân, rồi lại nhìn Chương Vân, liền đi theo Thường Quyên ra ngoài.
"Tiểu Quyên, ngươi ở lại đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi". Chương Vân đột nhiên gọi Thường Quyên, Thường Quyên quay đầu nhìn nàng, rồi lại nhìn Thường Mãn, đang định nói gì thì Thường Mãn giật cánh ta ra khỏi bên cạnh Thường Quyên , bỏ chạy đi mà không quay đầu nhìn lại.