Edit: Xíu
Chuột đồng ở ruộng đất nhà Thường gia cơ hồ đều đã được tiêu diệt, cho nên ba huynh đệ Thường gia cùng Thường Quyên đi theo huynh muội Chương gia đi đến mảnh đất của Chương gia, có mấy huynh đệ Thường gia giúp đỡ nên bên này không lo không bắt được chuột đồng nữa.
Sau khi Thường Minh, Thường Mãn, Thường Lượng nhặt được rất nhiều cành lá trở về thì lại cùng nhau làm việc, ở mảnh đất của Chương gia bắt đầu bận rộn hẳn lên, Chương Trình, Chương Hưng cũng đi theo hỗ trợ, đem vị trí lỗ chuột thứ nhất chỉ cho bọn họ, cũng thuận tay đem các cung giáp ở trước lỗ thu lại, hai đầu phiến của bẫy đã được mài nhọn, vừa vặn có thể lấy để dùng mổ bụng của chuột đồng, cũng có thể đem chúng để xâu chuỗi chuột đồng cho vào lửa nướng.
Các chàng trai đều đi bắt chuột đồng, còn Chương Vân, Thường Quyên thì ngồi xổm xuống bên cạnh mương cỏ, Chương Vân chịu trách nhiệm mổ bụng chuột lấy nội tạng và lột da của chúng ra, trong khi Thường Quyên phụ trách tẩy rửa sạch sẽ.
Chương Vân mặc dù đã ăn tiệc chuột đồng nhưng trước giờ chưa từng làm nhưng việc sơ chế này, nên không có kinh nghiệm, động tác rất chậm chạp, mất một thời gian dài mới có thể lấy được hết nội tạng chuột đồng Thường gia đưa đến.
Nàng bên này vừa chuẩn bị xong thì mấy huynh đệ Thường gia cùng Chương Trình, Chương Hưng chạy tới, rồi quơ quơ thùng nước trước mặt Chương Vân:"Lại bắt được thêm mười lỗ nữa, Vân nhi, cầm lấy".
Chương Trình cầm cái thùng nước trong tay Thường Minh, chạy tới trước mặt Chương Vân, ngồi xổm xuống giúp đỡ sơ chế, hắn luôn biết tính khí của muội muội nhà mình, thích làm những việc cổ quái khác các nữ nhi khác, nên đến một điểm cũng không ngạc nhiên chút nào, nhưng chuột đồng có thể ăn thì điều này thực sự hơi bất ngờ.
Mặc dù Thường Minh, Thường Lượng đã đồng ý ăn thử, nhưng để làm sơ chế chuẩn bị những thứ này thì vẫn miễn không làm được, vì vậy cả hai đi đến chỗ Chương Trình bỏ rơm lúc trước ngồi xuống đất, tuy nhiên Thường Mãn cũng chạy chỗ Chương Vân để giúp đỡ gì đó.
Chương Vân cảm giác được Thường Mãn chạy tới, dưới chân bất giác tiến lên vài bước, Thường Mãn dừng bước chân lại, đứng nhìn dáng người ngồi nhỏ nhắn của Chương Vân , ánh mắt có chút ảm đạm, trầm mặc một hồi rồi mới di chuyển bước chân đi đến bên người Thường Quyên, giúp đỡ nàng tẩy rửa mọi thứ sạch sẽ.
Sau khi có hai người bọn họ gia nhập vào, thì công việc sơ chế chuẩn bị những con chuột đồng rất nhanh đã xong, tiếp đó dùng những khúc nhọn tre của cung giáp xâu chuỗi những con chuột lại, cầm đi đốt lửa rồi nướng chín.
"Đại ca, muội chạy về lấy ít muối cùng với hồ tiêu đến, ca nhớ canh lửa đừng để cho cháy quá".Ăn đồ nướng làm sao mà không nêm gia vị được, thời điểm lúc lột da, nàng đã dùng nhọn tre rạch mấy đường trên lưng con chuột đồng, không cần thiết phải cho nhiều gia vị như thời hiện đại, chỉ cần thêm chút muối, sau đó rắc hạt tiêu trên mặt là món nướng sẽ giòn và thơm ngon.
"Vẫn là để ta đi cho, tiểu cô nương buổi tối chạy tới chạy lui cũng không tiện, hơn nữa nơi này cách nhà ta gần hơn một chút, đi lấy có thể mau quay lại". Chương Vân vừa nói xong, Chương Trình vốn định ngăn cản nói để tự hắn đi lấy, thì bị Thường Mãn đi trước một bước, chỉ thấy hắn đứng dậy bỏ chạy đi vừa nói, ngay cả cây đuốc cũng không cầm theo. Tuy nhiên các chàng trai trong thôn nói chung đều đã quen với mọi thứ rồi, không cần ngọn đuốc cũng có thể tự về nhà được, cho nên không có lo lắng về điều đó.
Chuột đồng về mùa đông cần phải tích trữ mỡ để sống sót qua giá lạnh, vì thế nên tương đối mập mạp, về mùa hè sẽ gầy hơn, mà lúc này thời tiết vừa mới bước qua mùa đông, trên người chuột đồng vẫn còn lớp mỡ rất dày, cho nên sau khi nướng trên ngọn lửa một lúc thì từng giọt mỡ rớt tý tách xuống lửa, mùi thơm từ đó mà cũng chầm chậm bay ra.
Mọi người ngửi thấy mùi thơm, đều thấy rất kỳ diệu, lần lượt đứng dậy nhìn vào giá nướng, chỉ thấy một khung phiến bằng tre chuột đồng hiện giờ nướng đã lộ ra màu thịt hơi vàng, cùng với đó là từng ngọn gió mang theo mùi thơm thổi phả vào mặt bọn họ.
Vài người đang xem mà há hốc mồm ra thì Thường Mãn đã chạy trở lại , thở hổn hển đưa cái bình nhỏ trong tay cho Chương Vân, Chương Vân cầm lấy nó, tìm một chiếc lá to rồi rửa sạch dưới kênh nước, sau đó lấy vạt áo lau khô, liền mở bình ra, hơi cuốn lá lại một chút, đem chiếc lá làm thành gần giống cái thìa, rắc từng chút một hỗn hợp muối tiêu đã trộn lên bề mặt thịt chuột nướng, sau khi rắc gia vị lên xong thì mùi thơm càng mạnh đậm đà hơn bắt đầu lan toả.
Lúc này đây, trong lòng mọi người thực sự tin tưởng, món chuột đồng này xem ra ăn rất ngon, trong đầu đã có ý nghĩ này rồi nên mọi người bắt đầu mong chờ món chuột đồng nướng thơm phức.
Những con chuột đồng nhỏ, sau khi nướng lật qua vài lần thì cơ bản đã chín, Chương Vân liền phân chia cho mọi người một ít, sau khi mọi người nhận lấy đều quay đầu nhìn về Thường Mãn.
Thường Mãn vẫn chưa quên lời mình đã nói những gì, thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn lại thì bàn tay nắm chặt khúc tre, lấy hơi và đem chuột đồng nướng nhét vào miệng.
Ngay khi thịt chuột đồng nướng ăn vào miệng, Thường Mãn liền nếm được hương vị của nó, chỉ cảm thấy hương vị thịt rất thơm, rất mềm, mà lại không có mùi tanh, món này cũng tương tự như món thịt thỏ rừng nướng mà hắn đã ăn qua trước đây, đều ăn ngon vô cùng.
"Ừ, ăn ngon lắm, các ngươi mau thử đi." Thường Mãn ngay khi nếm được hương vị thơm ngon của thịt, trên mặt liền nở nụ cười, không nhịn được chỉ tay vào những con chuột đồng nướng trên tay, thúc giục bọn họ ăn nhanh thử xem, sau đó đưa lên miệng cắn ăn.
Nhìn thấy Thường Mãn bộ dạng ăn uống rất ngon, nên những người khác cũng không còn nghi ngờ gì nữa, liền cầm lên ăn, Chương Vân cười tủm tỉm xem bọn họ đều đưa vào miệng rồi mới ngồi trở lại trên đống rơm, cẩn thận nếm thử.
Sau khi cắn vài miếng, mọi người đều nếm được ra vị thịt thơm, không khỏi không nói là ăn ngon, mọi người vội vàng đưa những con chuột còn lại lên giá nướng, rắc muối tiêu xoay nướng các mặt thịt rồi quây quần bên đống lửa ấm áp, vừa ngồi ăn vừa nói chuyện, không lâu sau mọi người đều ăn miệng đầy dầu mỡ, tiếng cười nói cũng ngày càng náo nhiệt, nhất thời bầu không khí rất vui vẻ, hoà thuận.
Ngay khi mọi người tụ tập cười nói thì thời gian cũng đã muộn, cành lá được nhặt về chậm rãi cháy hết, ngọn lửa càng lúc càng ấm, Chương Vân gần như tiến vào đống lửa, nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh xuyên thấu lưng run cầm cập, ôm gập hai chân, cả người có chút cuộn tròn lại, Chương Hưng tựa ở bên cạnh cũng cúi đầu xuống, nhất thời không có phát ra tiếng động gì.
Thường Mãn nhìn về phía Chương Vân bên này thì thấy nàng đang co rúm người lại, khẳng định nàng cảm thấy lạnh, vì vậy vội vàng đứng lên,: "Lúc này cũng đã quá muộn rồi, nên đến lúc phải trở về nhà, chúng ta giải tán đi".
Ngồi ở đây đều là những người trẻ tuổi, mặc dù ngày thường đi ngủ sớm, nhưng khó có được cơ hội đi chơi ban đêm nên tất cả đều rất hào hứng, mà lúc này phải giải tán có chút ủ rũ, vài người đang muốn mở miệng từ chối thì xa xa truyền đến âm thanh tiếng gõ mõ đông đông, canh hai hết rồi, trời bắt đầu chuyển sang canh ba.
"Đã canh ba rồi, cũng nên đến lúc trở về thôi". Dau khi nghe xong âm thanh tiếng gõ mõ báo canh giờ, Chương Trình cũng đứng lên, biểu thị muốn đi về, vì vậy đoàn người cũng ngừng nói, từng người một đều đứng lên.
Chương Vân thật sự không chịu được lạnh, khi mọi người nói lúc này muốn quay về, nàng đương nhiên cầu còn không được, cũng vội vàng đứng dậy, nàng vừa đứng dậy thì Chương Hưng luôn dựa vào người bỗng chốc ngã xuống mặt đất, Chương Vân thấy vậy mà Chương Hưng cũng chưa tỉnh dậy, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng rồi ngồi xổm xuống, vươn tay đánh thức hắn, kéo hắn dậy.
"Đệ ấy vừa mới ngủ say, đừng gọi dậy, vẫn là để ca ôm đưa tiểu đệ trở về". Chương Trình lúc này bước tới ngăn cản Chương Vân đánh thức tiểu đệ dậy.
Chương Trình ngồi xổm xuống, chuẩn bị ôm Chương Hưng đứng lên thì Chương Vân đột nhiên nói: "Đại ca, không đúng, tay Hưng Tử nóng quá, ca mau rờ xem".Miệng vừa nói chuyện, hai tay liền sờ sờ trên trán Chương Hưng, chỉ cảm thấy nóng vô cùng phỏng tay, so với độ nóng trên tay còn cao hơn.
Chương Trình cũng lập tức sờ qua, mấy người bên cạnh đứng lên vỗ đám rơm trên người, nghe thấy vậy đều sốt ruột đi vây lại,"Sao vậy, Hưng Tử đây là phát sốt sao?".
Nhiệt độ cao như vậy chắc chắn là phát sốt rồi, Chương Trình, Chương Vân trong lòng thắt lại, lo lắng, Chương Trình không nói hai lời, liền ôm lấy Chương Hưng:"Chúng ta mau trở về".Nói xong vội đi nhanh về phía trước.
Nhìn thấy tình cảnh này, mấy người Thường gia cũng rất lo lắng, liền đuổi theo phía sau, đi được vài bước, Thường Minh đột nhiên nói:"Chẳng lẽ do ăn phải chuột đồng nướng, nên mới bị vậy ?".
Thường Minh nói lời này, như sét đấm xuống ngang tai, trong lòng mọi người đều trùng xuống, đã có đến bảy tầng chữ hiện ra, không khỏi sốt ruột lo lắng,"Tất cả mọi người chúng ta đều ăn, vạn nhất là tình huống xấu, vậy thì phải làm sao?".
Chương Vân cảm thấy không có khả năng này, nhưng cũng không có mười phần tin tưởng hoàn toàn, nói không phải là do duyên cớ ăn chuột đồng thì trong lòng không khỏi đánh trống lảng, sợ rằng vì cái chủ ý bỗng huyết dâng trào này mà làm hại đệ đệ nhiễm bệnh, một khi ý nghĩ này nảy ra, liền không thể nào ngừng chất vấn bản thân được, nàng đi theo sau Chương Trình mà tay chân nhất thời run lên, cảm giác hoảng hốt xuất hiện.
Chương Trình lúc này cả trái tim cũng bập bềnh, vừa lo lắng cho Chương Hưng, lại sợ sự thật là do nguyên cớ ăn chuột, nếu những người khác có chuyện gì thì đến lúc đó sẽ oán trách Chương Vân, hiện giờ trong lòng càng thêm sốt ruột, tâm trí hơi rối bời, nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp gì.
May mắn thay, Thường Mãn coi như vẫn bình tĩnh, nghe xong lời Thường Minh nói, rồi đưa mắt nhìn Chương Vân, liền mở miệng nói:"Mọi người đừng suy nghĩ lung tung, Chương Hưng lúc này bị nóng cao như vậy, phải lập tức đi tìm đại phu, chúng ta cùng nhau đi nhà Trình Tử, nhờ đại phu xem qua một chút, vạn nhất nếu có vấn đề gì thì cũng có thể điều trị càng sớm càng tốt".
Thường Mãn vừa nói xong, những người khác đều ào ào gật đầu, lúc này Thường Quyên vội la lên:"Nhưng nhà Lâm đại phu sống ở xa, vừa tới được thì trời đã sáng rồi".
Nhắc đến chuyện này, mọi người vừa mới được trấn tĩnh, lập tức lại bùng lên, Chương Vân lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, vội hỏi:"Lâm đại phu sống ở xa, nhưng nhà tiểu đại phu lại sống ở thôn bên cạnh, chúng ta nên phân công nhau đi tìm, trước khi Lâm đại phu đến thì tiểu đại phu cũng có thể chuẩn đoán trước, như thế này sẽ tốt hơn mà mọi người cũng yên tâm hơn".
Biện pháp này lập tức được mọi người tán thành, tức thời mọi người liền dừng bước chân lại, cùng chia nhau ra thành ba đường, Chương Trình, Chương Vân, Thường Quyên đưa Chương Hưng trở về nhà, Thường Minh đi tìm Hồng Thành, Thường Mãn, Thường Lượng đi tìm Lâm đại phu, sau khi thương lượng xong, mọi người cũng không chậm trễ nữa, liền đi theo hướng đi của bọn họ.
Chương Trình ôm Chương Hưng đi nhanh trở về nhà, Chương Vân, Thường Quyên gắt gao theo sát phía sau, không đến một hồi, ba người liền đi qua Thanh Lĩnh Hà, thông qua phía trước là con đường nhỏ dẫn đến nhà Chương gia.
Mắt nhìn thấy cũng sắp đến ngoài sân hàng rào, Chương Trình nhịn không được chạy đi nhanh tới một hơi chạy vào trong sân, Chương Vân, Thường Quyên đương nhiên cũng không lùi lại phía sau, bọn họ cùng chạy theo tiến vào sân, chờ đến khi vào sân, mọi người đều thở hổn hển.
Chương Hưng ngủ trên giường cùng với cha nương, Chương Vân sợ ôm Chương Hưng như vậy vào phòng sẽ làm cho cha nương sợ hãi, lại nói phòng của Chương Trình ở cùng với Chương Liên Căn, càng không thể doạ đến lão gia tử, lúc này liền kéo cánh tay Chương Trình chỉ chỉ vào phòng mình, , Chương Trình rất nhanh hiểu ý, liền ôm Chương Hưng đi vào.
Sau khi đặt Chương Hưng lên giường rồi đắp chăn lại, Chương Trình hít thở một hơi, thoáng bình tĩnh lại một chút , tiếp đó đi ra khỏi phòng đến gõ cửa phòng cha nương mình, chuyện lớn như thế này không thể che giấu được.
Chương Vân đốt đèn dầu, đến bên giường nghiêng người nhìn về phía Chương Hưng, thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, cả người rơi vào mê man, nhìn không rõ tỉnh táo, lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ như rất khó chịu, trong lòng không khỏi thắt lại.