Edit: Xíu
Sau khi giải quyết xong vấn đề nuôi dưỡng trồng lúa, cuối cùng Chương Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng nếu có thể thành công thì việc nhà mình mua đất làm ruộng nuôi dưỡng sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Với tầng suy nghĩ này, Chương Vân liền yên tâm chờ mùa cấy mạ giống đến, thật ra nàng thật sự không giúp được gì nhiều, ngoài việc cung cấp một ít thông tin ra thì cũng không thể làm được gì, đối với những việc trên đồng ruộng vẫn phải dựa vào Hồng Thành tự mình đến làm.
Vì không giúp được gì trong ruộng nên Chương Vân không tham gia bất cứ công việc chuẩn bị nào, vẫn như mọi ngày trước, sau khi làm xong công việc ở nhà thì đến chiều muộn sẽ đi cắt bèo tây, một điểm cũng không có gì thay đổi.
Nàng không tham gia vào công việc đồng áng, nhưng công việc trong nhà cũng đủ làm cho nàng vội không nghỉ tay chân, đến giữa mùa xuân hai tháng, những cây lúa mì đông cứng trên cánh đồng của Chương gia về cơ bản đã trở lại xanh tốt, ngoại trừ việc xới đất, tưới nước và làm cỏ hàng ngày, thì chỉ cần bón một lượng phân nhỏ để thúc đẩy sự đẻ nhánh nữa là công việc bận rộn ngoài đồng thoáng giảm nhẹ một ít.
Lúc này ngoài đồng ruộng cũng không bận rộn lắm, cho nên Chương Vân mới nói ra vấn đề hầm ủ giữ trữ thức ăn gia súc, đương nhiên nàng không thể nói thẳng ra rằng rau, cỏ xanh sau khi giữ trữ thì dinh dưỡng tốt hơn, trước đó vài ngày, nàng đã không thể giải thích được vì sao có ý tưởng nuôi tôm cá ở trong ruộng lúa, mà lúc này nếu thể hiện ra chỉ sợ mọi người trong nhà đều có lòng nghi ngờ, vì vậy nàng chỉ nói mỗi ngày đi cắt bèo tây, rau dại rất mệt, hơn nữa nếu có nhiều người cắt thì sẽ dễ cắt hơn, muốn cắt nhiều thêm một chút đem cất trữ trong hầm , như vậy sẽ không lo thiếu đồ ăn cho heo mà còn tiết kiệm được thời gian, sức lực mỗi ngày phải đi cắt bèo tây, rau dại, đúng là nhất cử lưỡng tiện*.
*(
Nhất cử lưỡng tiện:
Một việc làm mà có hai cái lợi, một công đôi việc)
Chương Hữu Khánh cũng không nghi ngờ gì lập tức đồng ý, nhân lúc nhàn rỗi sau khi từ ruộng đất trở về, liền đào một cái hầm ở phía sau viện.
Kể từ đó, Chương Vân cắt rất nhiều bèo tây trở về, mỗi ngày đều đi qua đi lại mấy lần khiến nàng thêm bận rộn hơn, đến khi chiều muộn, Chương Trình từ ngoài đồng ruộng trở về, cũng giúp nàng đi ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây, rồi hai huynh muội cùng nhau bưng trở về.
Hai người bận rộn cắt ba bốn ngày, bèo tây, rau dại cho heo ăn ở nhà mỗi ngày chất thành đống cao, Chương Vân nghĩ, lại cắt thêm hai ba ngày nữa là được rồi. Bèo tây tươi mới không thể chất chồng đống quá lâu được, vì như thế sẽ rất dễ hư thối, cho nên mỗi ngày nàng đem bèo tây mới cắt bỏ vào trong bao tải, giẫm lên rồi cất hết xuống hầm đậy kín lại, chờ sau một thời gian thì sẽ lấy ra cho heo ăn.
Buổi chiều tối hôm nay Chương Vân mang theo sọt đeo trên lưng đi ra khỏi nhà, cũng không biết có phải là thời tiết thay đổi hay không, mà từ trưa hôm nay sắc trời nhìn âm u, nhiệt độ hạ xuống làm cho người ta cảm thấy nhàm chán, rầu rĩ.
Chương Vân vừa ra khỏi hàng rào thì một trận gió lạnh thổi vào mặt, xông thẳng vào trong cổ áo, tay áo vào l*иg ngực, khiến nàng rùng mình một cái, không khỏi khoát tay áo, lấy tay che cổ áo rồi cúi đầu đi trong gió, dưới chân cũng tăng tốc bước đi hơn, nghĩ rằng mình nên cắt bèo xong càng sớm càng tốt để trở về sớm, nếu không trời chuyển nửa chừng thì phiền lắm.
Chờ lúc đến bờ sông Thanh Lĩnh, bầu trời như bị vẩy mực, những đầu mây đen dày đặc viền vàng càng ngày càng dày, che gần như toàn bộ bầu trời, gió càng lúc càng lớn, đặc biệt là gió sông, không có cái gì che chắn nên gió thổi cuốn thẳng vào bờ, thổi tung đám bụi cỏ cao bằng nửa người, hết mảnh này đến mảnh khác, cỏ xanh nhấp nhô như sóng biển.
Nhìn thấy cái đà này, thì thời tiết đã thay đổi , Chương Vân có chút hối hận khi đi ra ngoài, lúc này đã tới sông rồi, chạy cũng không kịp, chỉ có thể cầm sọt đeo sau lưng, cầm liềm, đi vào trong bụi cỏ cao để chắn bớt gió cắt bèo tây, nghĩ đến việc cố gắng cắt nhanh hơn một chút thì sẽ sớm về nhà.
Chương Vân vùi đầu tự tay cắt bèo tây, bên bờ sông cũng không có nhiều người, lúc này từng người từng người rời đi, bốn phía bỗng chốc yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió rít gào thét và đám cỏ xào xạc , tóc của Chương Vân cũng bị thổi bay toán loạn, nàng vẫn cúi xuống tăng tốc cắt cây bèo, thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, bầu trời càng ngày càng tối, nhưng không có sấm sét đùng đùng, vì vậy nàng cũng thoáng yên tâm, nghĩ mưa cũng chưa có nhanh đến như vậy đâu.
Sau khi nhìn thấy cắt được một nửa sọt bèo tây, Chương Vân càng tăng tốc nhanh tay, đột nhiên có vài con chuồn chuồn bay thấp trong bụi cỏ đập thẳng vào mặt, khiến nàng hoảng loạn vội vàng nghiêng người tránh đi, cũng không nghĩ tới vừa nghiêng người thì một bàn tay lại đυ.ng trúng vào phần sắc nhọn của chiếc liềm, làm cho mu bàn tay đau xót, máu văng tung toé ra ngoài.
Chuồn chuồn nhanh chóng bay đi, nhưng máu trên tay Chương Vân vẫn không ngừng chảy ra, còn có miệng vết thương một đường rất dài, nàng lại không mang khăn tay, nhất thời không biết lấy cái gì để băng bó lại.
Trong khi Chương Vân đang có chút có chút luống cuống, thì một bóng người từ phía sau vọt ra, đi lên kéo tay nàng, trầm giọng nói: "Trời như vậy, sao ngươi còn ở đây làm chi, mau về........".
Nói cũng không để ý, hắn nắm lấy bàn tay bị thương của nàng, lời nói còn chưa xong, Chương Vân liền hét kêu lên một tiếng, vội ném liềm xuống, dùng tay kia đập mạnh vào cánh tay hắn.
Hắn liền vội buông tay ra, nhảy vào trong bụi vỏ, vọt tới trước mặt nàng, gấp giọng hỏi:" Vân nhi, sao vậy?". Đến lúc này Vân nhi mới nhìn thấy rõ người kéo tay nàng là Thường Mãn.
Chương Vân còn chưa kịp mở miệng, Thường Mãn đã nhìn thấy trên tay mình dính vết máu, hắn sợ tới mức đi tới nắm lấy tay của nàng lại lần nữa, nhưng lần này không dám nắm lấy nguyên bàn mà nắm lấy cánh tay kéo về phía trước, nhìn thấy mu bàn tay của nàng máu đang chảy.
"Ngươi mau buông tay". Chương Vân lúc này chính là buồn bực, gặp phải Thường Mãn như vậy lửa giận liền xông đến, quát một tiếng, nhấc chân đá vào hắn.
Thường Mãn bị đá mấy lần nhưng vẫn không chịu buông tay, chẳng thèm đếm xỉa gì quản cái này, cứ để mặc cho nàng đá, quay đầu tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra thứ gì đó để quấn băng bó lại nhưng chẳng có gì cả, ngoại trừ bãi đá và cỏ. Thật sự không tìm ra cái gì để băng bó vết thương được.
Chương Vân đang định mắng lại, thì Thường Mãn đột nhiên đem tay nàng nhẹ nhàng hạ xuống, sau đó vén vạt áo khoác lên, đưa tay kéo mạnh vài cái, sau đó xé toạc một cái vạt áo ở bên trong. Một vạt vải dài của áσ ɭóŧ bên trong bị xé rách ra, rồi vội kéo tay nàng lại, dùng mảnh vải băng bó miệng vết thương trên tay cho nàng, mảnh vải đặt trên mu vàn tay liền thấm đẫm máu ngay khi được quấn băng lại.
Lúc này Chương Vân đã ngừng đá và đánh, dù muốn tránh Thường Mạn như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không thể bỏ qua miệng vết thương của mình, đành phải để cho hắn từ từ bó lại.
Thường Mãn cẩn thận đem mảnh vải quấn lại vài vòng, miệng vết thương đã được băng bó lại, chỉ còn lại một chút vết máu đỏ ửng rỉ ra,"Được rồi, băng bó như thế này máu sẽ không chảy ra nhiều hơn nữa, mau chạy nhanh trở về đi, về nhà rửa sạch vết thương rồi dùng vải sạch băng bó lại, như vậy sẽ không bị sưng mủ, thối".
Thường Mãn nói xong liền đẩy nàng đi về, thúc giục nàng đi nhanh một chút, đến lúc này Chương Vân cũng không cắt bèo tây, không trì hoãn nữa, đi đến lấy cái sọt chuẩn bị mang lên lưng đi trở về.
Lúc này Thường Mãn đi tới trước mặt nàng, đoạt cầm lấy chiếc sọt, hất mạnh lưng nàng, cúi xuống nhặt chiếc liềm bị rơi, miệng lầm bầm nói:"Ngươi đi nhanh đi, nơi này để ta cắt, chờ cắt đầy ta sẽ đưa đến để trong sân nhà ngươi". Sau khi nhặt chiếc liềm lên, hắn lại khẽ đẩy nàng một cái, Chương Vân nhìn vải băng quấn vết thương, sau đó nhìn trời, cũng không nói gì nhấc chân ra bụi cỏ.
Sau khi Thường Mãn nhìn nàng đi, liền xoay người nắm lấy đám cỏ xanh đang phất phơ theo gió, vung dao cắt nó, quẹt vào giỏ sau một nhát cắt, động tác lưu loát rất nhanh.
Chương Vân chạy được vài bước liền nhìn thấy con đường nhỏ dẫn đến nhà của mình, liền tăng tốc chạy về phía trước, khi đi quay ngang đường, quay đầu mắt nhìn lại, trong bụi cỏ bị gió thổi thấp thoáng, thân ảnh Thường Mãn lập lờ đứng đó, không hiểu sao đột nhiên dừng lại, ngây ngốc nhìn một lúc rồi cúi đầu nhìn tấm vải quấn quanh tay mình, trên tấm vải vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn.
Vết máu đỏ thẫm dần dần thấm ra một mảnh, Chương Vân lúc này mới hồi tỉnh, vội che miệng vết thương, chạy nhanh về phía trước.
Vừa chạy tới trước cửa cổng , có người chạy ôm đầu đi tới, Chương Vân bỗng chốc dừng lại, tránh sang bên cạnh, vừa đi vừa quay đầu liền thấy Chương Trình.
"A, Vân nhi, muội đã về rồi, ta đang chuẩn bị đi đón muội, nhanh lên, mau vào nhà đi, trời sẽ mưa to đến". Chương Trình vừa dứt lời, bầu trời liền nổi lên một tia chớp giống như sợi xích diễm dữ tợn, như là muốn xé rách bầu trời, rồi vụt tắt.
Tia sét này như đánh thẳng vào trong lòng Chương Vân, nội tâm nhảy lên dữ dội, nàng sải bước lên nắm lấy tay Chương Trình, sốt ruột nói: "Đại ca, ca may đi bờ sông Thanh Lĩnh nhìn xem, Thường Mãn vẫn còn ở bên kia cắt bèo tây, ca bảo hắn đừng cắt nữa, lúc này rất nguy hiểm , mau bảo hắn trở về đi".Chương Vân miệng nói chuyện, còn tay thì thúc đẩy Chương Trình, Chương Trình mơ hồ đã bị đẩy lảo đảo đi về phía trước.
Nhìn thấy đại ca đang chạy về phía bờ sông, Chương Vân vẫn không yên lòng, vì vậy liền đứng ở ngay trước sân, chờ Chương Trình quay lại.
Sau khi những tia chớp dữ tợn đi qua thì tiếng sấm rền vang lại nối tiếp nhau, âm thanh rung chuyển khắp nơi, trên mặt đất thậm chí có tiếng sấm rất lớn đánh xuống, tiếng ầm ầm kinh thiên động địa làm cho người ta sợ hãi.
Tiếng sấm lớn khiến trong lòng Chương Vân càng thêm lo lắng, sợ đại ca và Thường Mãn gặp chuyện không may, bất giác chạy về phía trước vài bước, sau đó dừng lại quay về chờ đợi, đi tới đi lui trên đường mấy lần mà không thấy bóng dáng bọn họ đâu, đợi chờ thêm một khắc nữa lại khiến nàng cảm thấy lo lắng hơn, trên trời lại có sấm chớp nổi lên ùng ùng, Chương Vân không chờ được nữa, liền chạy tới đường nhỏ phía trước .
Mới vừa chạy được mấy bước, trên đường nhỏ đã xuất hiện hai bóng người, bọn họ đang chạy về phía bên này, Chương Vân chỉ cảm thấy cả trái tim treo lơ lửng, đột nhiên ngã xuống giống như từ trên cao rơi xuống đất, có chút phát trướng đau, nhưng cuối cùng cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm an tâm rồi.
Chương Trình và Trường Mãn rất nhanh chạy đến trước mặt nàng, hai người ngẩng đầu nhìn thấy Chương Vân, đồng thời hét lên,"Sao ngươi còn ở chỗ này".
Hai người nói xong liền nhìn nhau, Thường Mãn thoáng tránh đi ánh mắt Chương Trình nhìn, Chương Trình cũng không quan tâm này nọ, liền chạy qua kéo Chương Vân chạy vào trong sân.
Chạy được hai bước, nghĩ đến sọt bèo tây còn chưa lấy, liền dừng bước chân lại, buông Chương Vân ra, quay đầu chạy đến trước mặt Thường Mãn nói:"Đưa sọt đây cho ta, ngươi cũng mau trở về đi, mắt thấy trời sắp mưa to rồi đấy".
Thường Mãn gật đầu, cởi sọt trên lưng xuống đưa cho Chương Trình, miệng cũng không quên dặn dò:"Ngươi mau dẫn Vân nhi vào nhà đi, tay nàng đang bị thương, ngươi trở về giúp nàng rửa qua rồi băng bó lại một lần nữa, nếu không cẩn thận sợ sẽ bị sưng mủ, thối rữa ".
Thấy Thường Mãn nhắc đến, Chương Trình mới chú ý thấy một bàn tay quấn vải của Chương Vân, trong lòng liền nhảy dựng lên, vội đi qua cầm lấy tay nàng xem, sốt ruột hỏi:"Vân nhi, sao lại thế này, làm sao có thể bị thương như vậy được".
"Chúng ta đi vào rồi nói chuyện". Mắt thấy Thường Mãn còn không chịu rời đi, Chương Vân vội kéo Chương Trình chạy vào trong, nghĩ rằng, chỉ cần nàng về nhà thì Thường Mãn sẽ rời đi.
Sau khi bóng lưng của Chương Vân biến mất ở cổng sân, Thường Mãn mới nắm thật chặt cổ áo xoay người chạy trên đường về nhà, một lúc sau, một cơn mưa to tầm tả từ trên bầu trời trút xuống.