Edit: Xíu
Chương Vân vừa ra tới ngoài sân, liền thấy Cẩu tử nhanh chân chạy tới, vui mừng kêu:" Vân nhi tỷ tỷ", hôm qua nó bị thương không nhẹ ở yết hầu nên giọng nói khàn khàn.
Cẩu tử chạy nhanh đến trước mặt, xem ra tinh thần khôi phục rất nhanh, Chương Ván vội ngồi xổm xuống, nhìn hắn cười nói:" Lâm đại phu nói họng ngươi đang con đau, vài ngày tới vẫn là ít nói đi".
"Ta cũng nói với hắn như vậy, hắn cứ không tin, hôm nay nghe được Vân tỷ tỷ nói thế thì chắc sẽ nghe lời rồi". Chương Vân ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nương Cẩu tử Dư thị đi hướng đến đây, mặt đầy tươi cười, cha của Cẩu tử Trịnh Trường Lệ cũng đi theo phía sau, xách hai giỏ đầy ắp đồ trên tay.
Chương Vân lúc này đã nhìn ra, một nhà Cẩu tử hôm nay đến là đặc biệt nói lời cảm ơn, còn chưa chờ nàng mở miệng, trong nhà Chu thị nghe được động tĩnh liền đi ra.
"Hữu Khánh tẩu, hôm nay chúng ta đến đây không làm phiền ngươi làm việc chứ". Nương Cẩu tử đi đến bên người thân thiện nói, Chu thị hôm qua đã nghe Lâm đại phu nói qua chuyện của Cẩu tử, thấy bọn họ đến cũng không hỏi, cười mời họ vào nhà.
Chu thị vừa mời bọn họ vào nhà chính ngồi xuống thì nương Cẩu tử liền lôi kéo tay Chương Vân, nhìn Chu thị cười nói:" Hôm nay chúng ta đi lại đây, là vì cảm ơn Vân nhi nhà ngươi, nếu không có nàng, khả năng Cẩu tử nhà ta không còn, nàng chính là ân nhân cứu mạng của con trai ta".
"Nương Cẩu tử, nàng cũng chỉ là đυ.ng phải vận, giúp Cẩu tử, ân nhân cứu mạng này nàng khả năng không đảm đương nổi ". Chu thị liên tục xua tay, cười nói từ chối.
Trịnh Trường Lệ thấy Chu thị nói như vậy, bỗng chốc bối rối, đột ngột đứng lên, cao giọng nói: "Hữu Khánh tẩu, ân tình cứu mạng này sao không thể nhận được, tẩu bảo chúng ta nhớ ơn ai mới được ".
Nương Cẩu tử thấy cha của đứa nhỏ đang vội vàng, vội đứng dậy kéo hắn ra sau, cười nói: "Hữu Khánh tẩu, cha đứa bé không có ý gì khác, nhưng là nóng lòng cảm ơn các ngươi, nên hắn mới cao giọng thôi nên ngươi đừng trách móc nhé".
"Không sao đâu, cùng là người trong thôn, có gì mà nói khó nghe, Trường Lệ huynh đệ là người tính tình ngay thẳng, chúng ta đã luôn biết." Chu thị đang cùng nương Cẩu tử nói chuyện, Chương Vân cũng không muốn ở lại đây, cảm thấy mất tự nhiên, liền dắt Cẩu tử đi ngồi xuống ngồi xuống hiên nhà.
Chương Vân vén chiếc áo khoác đã giặt trắng, từ trong túi áo khoác bên trong lấy ra một nắm hạt dẻ chiên, sáng nay khi trở về tam cữu mẫu Mã thị cố ý đưa cho nàng ăn, nhét tràn đầy hai túi, nếu không phải nàng vội vàng về, Mã thị còn chuẩn bị chiên thêm để cô mang về ăn, vừa vặn lấy ra để dỗ trẻ con, hai người ngồi bên hiên cửa bóc hạt dẻ ăn.
Nhìn thấy hai đứa bé đang ngồi ăn, Chu thị cùng nương Cẩu tử ngừng nói mỉm cười nhìn họ, Trịnh Trường Lệ nhìn Chu thị lại nói, giọng nhẹ nhàng hơn:" Ta là người nông dân, cũng không học giống người đọc sách nho nhã, chúng ta chính là thật thà, đơn giản ". Nói xong liền đưa cái sọt, rổ trong tay qua" Cũng không phải là thứ gì tốt, Hữu Khánh tẩu cứ sảng khoái nhận đi. "
Chu thị biết đây là tâm ý của bọn họ, nếu không nhận lấy, trong lòng bọn họ hẳn rất băn khoăn, liền không thôi đưa đẩy, liền nói vài câu cảm ơn rồi nhận lấy.
Chu thị vừa nhận đồ, Trịnh Trường Lệ liền thoải mái nở nụ cười, nương Cẩu tử nói chuyện càng thêm thân thiện, Chương Vân một bên nghe người bên trong nói chuyện , trong tay bóc vỏ hạt dẻ, thấy Cẩu tử thích ăn, trực tiếp nhét vào lòng hắn,Cẩu tử thấy vạt áo đầy cộm hạt dẻ liền vui mừng chạy đến trước mặt cha nương mình khoe vật hiếm, kết quả là cha và nương của Cẩu tử lại khen ngợi Chương Vân một phen.
Chương Vân nghe vậy thì xấu hổ, đứng dậy chuẩn bị xách giỏ, rổ xuống bếp, đem đồ bên trong để ra ngoài, để nương Cẩu tử lấy giỏ xách về.
Nàng vừa đứng dậy vỗ bụi trên ống quần, chợt nghe thấy tiếng gọi từ ngoài sân, "Cẩu tử , Cẩu tử ở đây à?" Chương Vân quay đầu nhìn ra, liền thấy Hồng Thành đang đứng ở ngoài cổng, trong tay ôm cái vại sành đứng ở ngoài nhìn vào, chủ nhà không đón tiếp vào, hắn cũng không dám tùy ý bước vào.
Cẩu tử nghe thấy có người gọi mình liền quay lưng chạy ra ngoài, cha và mẹ của Cẩu tử cũng bước ra khỏi nhà chính theo sau, nhìn thấy Hồng Thành, vội đi qua cùng Cẩu tử, Chu thị bước ra đi theo sau cười nói: "Tiểu đại phu, đừng đứng ngoài cửa, nhanh, nhanh, vào ngồi. "
Chu thị đã mở miệng, nương Cẩu tử cũng gọi vào,bên kia Hồng Thành còn chưa kịp bước đi, đã bị Cẩu tử kéo lấy ống tay áo kéo hắn đi vào trong sân .
Hồng Thành đi theo Cẩu tử vào trong sân, Chu thị lại ra tiếp đón hắn vào nhà chính ngồi, nhưng Hồng Thành vội vàng xua tay nói: "Thím không cần, sư phụ vẫn ở nhà Mao Tử phía đông thôn, cháu không thể ở lại lâu, vừa rồi đến nhà Cẩu tử một lúc mà không thấy, bà nội Cẩu tử nói hắn ở đây nên cháu mới tới . "
Chu thị thấy hắn không được tự nhiên, cũng không miễn cưỡng, Cẩu tử ở một bên nghe xong ngẩng mặt lên hỏi: "Tiểu đại phu, huynh tìm đệ có chuyện gì a..?"
Hồng Thành mỉm cười ngồi xổm xuống, mở vại sành trong tay đưa tới trước mặt hắn, "Nhìn xem, bên trong là cái gì."
Cẩu tử rất tò mò, vội híp một con mắt rồi nhìn vào trong miệng vào thì thấy trong lọ có một lát cam vàng, trong đó có nửa lọ quất, vị chua chua mặn mặn tỏa ra từ hũ, ngửi mới biết là quất ngâm muối.
"Tiểu đại phu , đây là quất mặn cho đệ sao?" Cẩu tử nhìn quả cam rực rỡ và mùi thơm, má đã chua xót rồi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Hồng Trừng thấy hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn vào, liền biết hắn tham lam, vươn tay bóp hai má hắn, cười nói: "Ngươi đau cổ họng, ăn ngon cái này rất tốt nên ta mang tới đây, nhưng bất quá không thể tham lam, ăn quá nhiều sẽ không tốt. "
Nhìn thấy nửa hũ quất thuộc về mình, Cẩu tử làm sao có thể chịu được, bận gật đầu với Hồng Thành nói sẽ không ăn nhiều, nương Cẩu tử vội vàng tiến lên mệnh lệnh cho hắn vài câu, sau đó hướng về phía Hồng Thành nói lời cảm ơn.
Hồng Thành nói không cần cảm ơn rồi đưa cái binh sành nhỏ cho Cẩu tử, chờ sau khi Cẩu tử cầm lấy nó, lại nói: "Trong bình có không ít, ngươi có thể chia một ít cho người khác ăn." Khi nói chuyện hắn đã đậy nắp bình trở lại, nhưng hai mắt lại hướng về phía trước nhà chính nhìn Chương Vân, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, đứng dậy nói đi nhà Mao gia tìm sư phụ, liền xoay người rời đi.
Cẩu tử lần này đến nhận được một ít hạt dẻ rán và một hộp quả quất muối, có thể nói là thu hoạch khá phong phú, hí hửng vui mừng cầm chiếc bình từ chối không đưa cho bố mẹ cầm giúp, hai tay ôm chiếc bình không rảnh, hạt dẻ rán nhất thời không ăn được nên cho cả hai vào túi, túi đầy phồng ra.
Tạ lễ cảm ơn đã đưa đến, cha mẹ Cẩu tử trong nhà còn có việc cho nên họ không thể ở lại quá lâu, vì vậy bọn họ không ở lại chơi nữa thoáng nói mấy câu rồi cáo từ rời đi.
Chương Vân vội vàng cầm lấy sọt, rổ xuống bếp, lấy kéo đồ bên trong ra rồi đưa sọt, rổ không cho cha mẹ Cẩu tử cầm về, bọn họ cầm đồ không nán lại, liền kêu Cẩu tử đi về, khi Cẩu tử ra đến cổng liền quay đầu lại và hét lên: "Vân nhi tỷ tỷ , khi nào rảnh đệ sẽ đến nhà tỷ chơi."
Cẩu tử nói xong khiến Chương Vân không khỏi bật cười, hắn đây là nếm trải ngọt bùi rồi, trước khi đi còn đang nghĩ tới chuyện quay lại, sau khi Cẩu tử hét lên liền vui mừng bỏ đi.
Sau khi đi ra ngoài nhìn thì nhà Cẩu tử đã đi xa, Chương Vân trên mặt vẫn đang cười hì hì, sau khi đi vào phòng bếp sắp xếp lại mấy thứ bị đẩy trên thùng nước, hai con cá trắm đen lớn trong giỏ nguyên bản đã rơi xuống thùng gỗ, cái này thì múc thêm một ít nước vào rồi nhấc ra góc rồi cất đi, còn lại là các loại hoa quả khô, đồ khô như rau củ khô, măng khô, củ cải bào sợi,... đều là của nhà nông dân tự sản xuất , mặt khác còn có một cái lọ miệng nhỏ, không biết nó là cái gì.
Sau khi Trương Vân cất những thứ kia vào, mở chiếc lọ nhỏ ra, mùi hương trong lọ lập tức bay lên, đó là mùi thơm của hương hoa quế, mang theo mùi nhè nhẹ có chút ngọt ngào.
"Nha, đây là hoa quế đường thơm ngọt." Mùi vị này đã thu hút sự chú ý của Chu thị, nàng vừa ngửi liền đoán nó là hoa quế đường thơm ngào ngạt , khi nàng bước vào nhìn lên thì hóa ra toàn là một chậu hoa quế nhi ngọt, cánh hoa cơ hồ dính hết nước đường , mở nắp hũ ra để trong phòng một lúc e rằng mùi ngọt sẽ trôi đi xa.
Chu đưa một ngón tay cho vào miệng mυ"ŧ, vị ngọt trượt thẳng xuống cổ họng, thơm đến mức có thể móc hết bọn háu ăn trong bụng. "Hoa quế đường này vị ngọt thơm này thì ngon, mùi thơm cũng nồng, e là phải ủ với nhiều đường, mật ong, một hũ như vậy thì gia đình Cẩu tử nó tốn không ít tiền nha, chúng ta nhận như vậy cũng khá ngượng ngùng, nếu sớm biết cái này thì không nên nhận".
Chương Vân thấy Chu thị có chút xấu hổ, liền cười nói: "Nương , không phải là chúng ta sẽ không lui tới nữa, lần này chúng ta lấy đồ ăn của bọn họ, sau này chúng ta có đồ ăn ngon gửi qua cũng được mà ." Chương Vân trước khi nói xong còn cầm một ngón tay lên, cho vào miệng nếm thử, ngon hơn nhiều so với những loại mua trên mạng đồ ăn cổ đại không có phụ gia hóa học, thật sự là ăn không lo cái gì.
Lời nói của Chương Vân làm cho Chu thị lập tức nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Xem ta hồ đồ, con nói đúng, có đi có lại mới tốt ." Sau khi nghĩ thông xong , hai người cùng nhìn về phía mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn kia, nhịn không được mang chiếc đũa tới nương cắn một miếng con cắn một miếng, trong khi ăn mấy đũa, hai mẹ con bàn bạc thương lượng xem có thể làm ra món gì khác với hoa quế đường này.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc rồi quyết định hấp bánh thơm ngào ngạt hai ngày sau cha con Chương gia trở về, chuyện vừa giải quyết xong, Chương Vân đột nhiên a một tiếng gọi, Chu thị tay cầm cái bình bánh hoa quế đường chuẩn bị cất vào tủ chén, vội quay đầu nhìn sang, "Sao vậy Vân nhi?".
Chương Vân vỗ vỗ sau đầu, chỉ lo tham lam, suýt chút nữa đã quên việc chính sự, thấy Chu thị nhìn qua, vội vàng nói: "Con vừa mới nghĩ tới chuyện quan trọng."
Thấy nàng không sao, Chu thị quay người mở tủ, cất cái lọ vào, nhưng Chương Vân vội vàng chạy đến bên cạnh Chu thị , nói: "Nương , con lần này trở về gấp bên nhà đại cữu chỉ vì cái này thôi, nương xem, hiện giờ gần hết tháng 11 rồi, còn mấy ngày nữa là tháng 12 âm lịch. Tháng 12 âm lịch hàng năm là thời điểm giao thừa, người dân thường tự tra ép dầu tại nhà, nhưng hầu hết đều không đủ ăn, khả năng ngày thường đều không dám bỏ ra mua dầu, chỉ tháng 12 âm lịch này trong tay có một ít tiền mừng năm mới, sẽ có người mua một ít về dùng để nấu ăn đón năm mới như vậy không phải tháng 12 âm lịch này là thời điểm thuận lợi nhất để chúng ta bán dầu hay sao."
Chương Vân nói đến cái này Chu thị sau khi nghe xong gật gật đầu, người bình thường ngoài mừng năm mới ra, thật sự là không muốn tiêu một đồng.
"Nếu muốn bán được dầu vào tháng mười hai âm lịch thì phải làm ngay, chúng ta đã phơi khô rồi giờ phải giã vỏ hạt, lấy nhân ép lấy dầu, với nhiều rổ hạt hoa trà như vậy chúng ta bận rộn lắm". Chương Vân nhớ tới vừa rồi lãng phí thời gian liền muốn gõ chính mình, vội vàng nói gì đó với Chu thị , sau đó xoay người chạy tới nơi đặt hạt hoa trà.
Chu thị cất cái lọ đi, bận rộn đi theo sau Chương Vân, vì muốn kiếm một ít tiền mà sống qua một năm, Chương gia bắt đầu từ thời gian này không còn thời gian rảnh rỗi.