Edit: Xíu
Sau khi quả hoa trà đều chất thành đống, Chương Vân động viên mọi người cùng nhau lên núi hái quả hoa trà, "Nương đi gọi cha và ông nội cùng nhau lên núi đi, chờ qua vài ngày nữa là quả hoa trà sẽ bị hái hết, chúng ta phải nhanh chóng mới được. "
Nàng còn nhớ trên mạng có viết rằng sau khi trái dầu hoa trà chín, tốt nhất là nên hái trong vòng vài ngày, nếu không sẽ rất dễ bị tách và rụng, nhặt bỏ hạt rất mất công, cho nên nàng rất sốt ruột.
Lúc Chương Vân nhắc tới chuyện này, Chu thị cũng nghĩ tới, những năm trước quả này chưa từng hái, quả nhiên vứt ra khắp mặt đất, xem ra phải nhanh lên mới được , Chu thị suy nghĩ xong liền đứng dậy chạy ra khỏi nhà chính đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Các con đi trước, nương ra đồng gọi cha và ông, sau đó sẽ lên núi."
"Dạ ". Chương Vân và anh em nhà Chương gia đều đồng thanh, túm lấy bao tải trên mặt đất chạy ra ngoài, Chương Vân chạy ra đến ngoài cổng ,lại quay vào phòng bếp, kêu :" Nương, chúng con lấy bao tải ở nhà mang theo, người cùng cha, ông nội không
cần về nhà lấy, từ ruộng đất đi thẳng lên núi luôn "
Chu thị vừa nghe xong liền đáp ứng, nghĩ vẫn là con gái cẩn thận, dưới chân cũng không trì hoãn, hướng thẳng ra ruộng đất.
Chương Vân lục tung trong nhà tất cả bao tải đều lấy ra, Chương Trình trở lại dùng tay trói lại bao tải cho gọn rồi cầm đi, Chương Vân đi theo phía sau, ba người lại đi theo con đường cũ trên sườn núi, quen đường nhanh chóng tìm đến nơi có cây dầu trà rậm rạp, rồi chia nhau công việc như lần trước, nhanh tay nhanh chân hái thu quả.
Chẳng qua bao lâu thì Chu thị, Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn đều đi lên núi, chắc trên đường đi Chu thị đã giải thích qua nên hai người cũng không hỏi nhiều, trực tiếp xăn ống tay áo lên hái.
Việc này so với trên đồng ruộng không giống nhau, nên Chu thị, Chương Hữu Khánh và Chương Liên Căn bắt tay vào làm nhanh hơn nhiều so với mấy đứa trẻ, phải mất gần một canh giờ để bao tải quả hoa trà được lấp đầy.
Sau khi các bao tải đầy ắp, thì mấy người lớn trong nhà mỗi người mang theo hai túi lần lượt xuống núi, còn Chương Vân và Chương Hưng thì ở trên núi miễn cho chạy tới chạy lui cho mệt , nhưng Chương Vân không muốn nghỉ ngơi, thừa dịp lúc người nhà đi lại, tiếp tục hái trái cây hoa trà, hái xong ném xuống đất, Chương Hưng tự nhiên sẽ giúp thu dọn.
Chương gia một nhà già trẻ cứ như vậy như vậy đi qua đi lại bận rộn cả một ngày, hái quả dầu hoa trà chất thành đống ở góc tường nhà chính, người một nhiệt tình đi lại không ai muốn nghỉ ngơi, bọn họ hăng hái đi hái đủ cho năm này. Bất quá Chương Trình lại nói trên núi còn rất nhiều chỗ chưa hái, những chỗ này thậm chí không được coi là nhiều như chỗ bọn họ vừa hái nhưng vẫn là lượng lớn dầu trà, chỉ là sợ bọn họ mệt không nguyện ý đi hái mà thôi, vì quả chín đều bị nứt,tất cả các hạt dầu trà đã rơi vãi, để lại bùn, cỏ và bụi rậm khắp nơi, nhưng không còn lại nhiều trên cây dầu trà.
Người nhà Chương gia biết các hạt dầu trà tách ra cũng rất luyến tiếc, nhưng hái được cũng mất quá nhiều thời gian, hơn nữa là không thể không có người ở nhà , quả dầu trà trong nhà hái xuống chất đống cũng đến lúc đem ra phơi khô phải hơn mười ngày mới được, thời tiết cuối thu, nắng mỏng, thường xuyên có mưa, không chạy nhanh đem quả dầu trà ra phơi nắng khô thì không chỉ ảnh hưởng đến sản lượng dầu mà còn ảnh hưởng đến ngày ép dầu.
Chương Vân cân nhắc, cả nhà đi nhặt hạt trà chắc chắn không được, để đạt được hiệu quả công việc cần phải bàn bạc, thương lượng với gia đình giải quyết phân công lao động. Hiện giờ việc đồng ruộng không bận lắm nên chỉ cần Chương Liên Căn chăm sóc, Chương Vân và Chương Hưng sức lao động tương đối yếu, lên núi cũng không thể nhặt được bao nhiêu, hai người ở nhà chịu trách nhiệm phơi nắng, Chu thị, Chương Hữu Khánh, Chương Trình ba người lên núi nhặt hạt quả trà, cũng có một số quả hoa trà khác chín sau đó, cũng có thể hái đem về.
Cả nhà phân chia công việc xong liền bắt tay vào làm, mấy ngày nay coi như ông trời chiếu cố, mười mấy ngày nay trời mới mưa một lần, nên khi quả dầu trà ở nhà đã được phơi khô kỹ càng bên trong hạt dầu trà nứt hoàn toàn và rơi ra ngoài, thì trên núi có thể nhặt được hạt dầu trà cũng nhiều người ta nhặt được hầu hết các hạt dầu trên núi, không may là hầu hết các hạt có dầu nhặt được đều nằm rải rác trong cỏ và cây bụi, cũng khó nhặt được, coi như từ bỏ chỉ có thể để sang năm mọc thành cây non mới.
Sau khi công việc bận rộn trên núi ngừng lại, người một nhà lại làm theo hướng dẫn của Chương Vân, cho hạt có dầu đã phơi nắng vào giỏ trúc, cất ở nơi khô ráo và thoáng gió, sau vài ngày sẽ cất chung với hạt dầu trà mới phơi trong sân, hạt dầu trà sẽ phải được lưu trữ trong một tháng để đạt sản lượng dầu cao nhất.
Chờ đến khi cất hết hạt dầu trà trong nhà, trời mưa mấy trận liên tiếp, nhiệt độ giảm mạnh, chăn bông phơi lần trước đều lấy ra trải lên kháng, trên người cũng thay bằng quần áo bông. Ngay sau khi nhiệt độ giảm xuống, đại cữu Chu Dân lại đến và mang theo ba chiếc áo khoác bông của đại cữu mẫu mới may, phía trước là loại bông vải mới, bông cũ bỏ đi, mấy áo cũ được may bằng vải mới và bông cũ cho là trẻ em mặc vào mùa đông.
Chu thị từ chối một phen, cuối cùng vì trong nhà có mấy con nhỏ nên vẫn nhận lấy, năm rồi nhà mẹ đẻ cũng trợ cấp cho bọn họ không ít, năm nay thu hoạch bông vải được mùa lại cấp cho bọn họ nhiều như vậy, Chu thị trong lòng vừa mừng vừa buồn, nghĩ chờ nhà mình tốt lên cũng phải báo đáp nhà mẹ đẻ nhiều chút mới được.
Chu Dân đem áo bông đưa tới, cũng không ở lại mà đứng dậy cáo từ, nói là vài ngày nữa trong nhà bắt đầu làm phòng ở mới nên mấy ngày nay bận, vội chuẩn bị rất nhiều việc, không thể ở lâu được.
Chu thị nghe xong vội nói:" Vừa vặn trong nhà cũng rảnh rỗi một chút, đại ca, đến ngày kia bắt đầu làm phòng ở thì muội để cha bọn nhỏ cùng Trình tử đến hỗ trợ".
" Nương đã chọn được một ngày tốt lành nói là ngày mười hai là tốt nhất, vì vậy ta định khởi công vào ngày đó".
Chu thị đưa Chu Dân ra ngoài sân, hỏi về ngày sau khởi công, nói:" Hôm nầy ngày mồng chín vậy không phải là ba ngày nữa ngươi phải khởi công sao, thế thì đến ngày 11, Hữu Khánh và Trình Tử đi qua, sáng sớm ngày mười hai có thể giúp đỡ một chút việc cúng bái ".
Chu Dân đồng ý, sau bảo Chu thị không cần tiễn nựa, vội vàng rời đi. Chu Dân đi rồi, đợi đến chạng vạng Chương gia già trẻ trở về, Chu thị đem áo bong Chu Dân đưa đến lấy ra phân cho Chương Trình, Chương Vân , Chương Hưng, cũng phân cho Chương Hữu Khánh một cái, rồi thông báo cho bọn họ ngày mười một đến thôn Hạ Hoè giúp đỡ Chu gia khởi công phòng mới.
Chương Hưng nhận được áo bông mới rất vui vẻ, cứ ôm tới ôm lui miệng cười toe toét, Chương Vân vừa mới biết cũng cao hứng đi qua, chỉ có Chương Trình không chịu lấy áo bông, định tặng cho ông nội Chương Liên Căn.
Chương Liên Căn gõ gõ ống điếu nói:" Trình Tử, đại cữu đưa cho cháu, cháu nhanh cầm đi, đừng coi thường gân cốt của ông nội, so với các cháu còn tốt hơn nhiều, ta có cái áo bông bà nội ngươi để lại cũng mặc được qua mùa đông".
Chương Trình muốn nói lại thôi, Chương Liên Căn mặt trầm xuống, trừng mắt, không kiên nhẫn nói:"Ngươi đây là cậy thế tuổi trẻ nên xem thường gân cốt của ta không tốt có phải không".
Tuy rằng ngày thường Chương Liên Căn không nói nhiều, nhưng ở nhà nói một không nói hai, Chương Trình trong đầu muốn ông nội được mặc ấm một chút, cũng muốn nhường nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngượng ngùng cầm áo bông mới, cũng không nói nhiều.
Có lẽ mấy ngày nay mưa mùa thu đã rơi xuống, rồi ba ngày liền trời nhiều mây, cho nên đến ngày mười một, trời nắng hiếm hoi, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời, Chương Hữu Khánh mang theo Chương Trình, Chương Hưng, phụ tử ba người qua buổi trưa liền xuất môn đi đến Hạ Hoè thôn, dù sao thời gian này cũng rảnh rỗi chút thời gian ở lại giúp nhà đại cữu làm phòng mới ổn định rồi mới trở về.
Chương Hữu Khánh, Chương Trình đi rồi, việc dưới ruộng thì có Chương Liên Căn chăm sóc, Chu thị cũng bớt chút thời gian giúp đỡ một tay, vì trong nhà cũng có việc nên rất bận rộn.
Chương Vân tự nhiên cũng không nhàn rỗi, mấy ngày nay phải xử lý tất cả vỏ của quả hoa trà, cái này cũng không thể lãng phí, vỏ quả cùng với xác hạt sau khi ép dầu thừa lại cũng giống nhau có rất nhiều công dụng, rõ rệt là ở phương diện nuôi cá, có thể làm củi nấu sưởi ấm, còn có thể ngâm ra là dầu gội, đồ của thiên nhiên rất có ích trong cuộc sống.
Với nhiều công dụng như vậy, Chương Vân sao vứt bỏ chúng được , vì vậy nàng gom tất cả lại, cho vào cối đá để giã những lớp vỏ cứng, sau đó đổ tất cả vào những chiếc sọt tre rỗng, rồi xếp chung với nhau, vỏ hạt giã nhỏ, khi cần lấy ra xay thành bột bằng cối đá, hòa với nước rồi nhào thành bánh để dùng.
Trong khi giã vỏ trái cây, Chương Vân cũng không quên hạt mắt phượng, cứ cách vài ngày lại xuống ao xem xét, nhân tiện hái chút cây cỏ nến, nhưng mãi không thấy hạt mắt phượng nào nở ra, lòng dần dần có chút thất vọng, nghĩ rằng nếu thời tiết lạnh hơn thì hạt mắt phượng sẽ ngủ yên, nên xem ra phải đợi đến mùa xuân năm sau, nên thử ươm những hạt còn lại xem có được không có thể hay không gieo trồng thành công.
Chương Vân ở nhà mấy ngày giã vỏ trái , Chu thị khi rảnh rỗi liền giúp một tay, cuối cùng giã nát tất cả vỏ thành từng mảnh rồi đổ đầy hạt dầu vào ba cái giỏ trúc với sáu thanh trúc được đặt cùng một nơi.
Chờ tới khi việc trong tay rảnh hơn mà Chương Hữu Khánh, Chương Trình cùng Chương Hưng bọn họ còn chưa trở về, Chương Vân có chút không đợi được, sáng sớm ngày hôm sau dậy nhìn thấy thời tiết tốt liền nói cùng Chu thị:" Nương, nay việc trong nhà cũng không còn bận rộn nựa, con muốn đi nhà bà ngoại xem một chút nhà đại cữu làm phòng mới náo nhiệt như thế nào, nương thấy được không".
Chu thị nghĩ, trẻ con đều mê thích náo nhiệt, tự nhiên cũng không phản đối, chỉ nói:" Đươc, chính là không có người đưa con đi qua, nếu không chờ nương thu thập việc trong nhà một chút, quá buổi trưa sẽ đưa con đi".
"Nương, không cần , cũng không phải là quá xa, con có thể tự mình đi qua". Chương Vân nói một hồi, Chu thị mới gật đầu đáp ứng, chờ nàng ăn xong điểm tâm sáng liền xuất môn đi Hạ Hoè thôn.
Chương Vân vòng qua Thanh Lĩnh Hà, lại xuyên qua chằng chịt thôn xá bằng đường nhỏ, từ xa chợt nghe thấy tiếng chuông truyền đến, chỉ chốc lát liền thấy một đám trẻ nhỏ trong thôn quay xung quanh bên người một lão nhân râu tóc hoa râm, Chương Vân suy nghĩ, liền nghĩ ra lão nhân kia chính là người mà Chu thị đã nói qua Lâm đại phu.
Trong lúc Chương Vân đang suy nghĩ miên man, Lâm đại phu kẹp chiếc chuông trong tay vào nách, lấy ra một cái túi vải từ hộp thuốc trên lưng, mở ra, bên trong xếp một ít bánh, đám trẻ nhìn thấy những cái bánh điểm tâm này đều nhốn nháo cả lên, Lâm cười và xua tay nói: "Đừng nóng vội, ai cũng có phần." Vừa nói chuyện vừa chia bánh cho những đứa trẻ xung quanh.
Khi bọn trẻ đã nhận được hết bánh, Lâm đại phu vẫy tay cho đám trẻ giải tán, lúc này Chương Vân mới đi qua, Lâm đại phu liếc mắt nhìn Chương Vân một cái, chậm rãi lấy chiếc chuông từ trong nách ra, thật lâu mới nhớ ra, đột nhiên nói: "Là cháu gái của Liên Căn lão ca a."
Chương Vân cười cười gật đầu nói:" Nương cháu nhiều ngày đã nhắc tới, nói lâu rồi người không có đến thôn chúng ta, nàng sớm ngóng trông người tới để đem bạc trả nợ cho người ạ". Nàng cười đi đến bên người Lâm đại phu, nâng tay lão nhân nói:"Bây giờ nương cháu ở nhà, cháu đưa người đi cùng".
Lâm đại phu liên tục xua tay, cười nói:" Không cần, không cần, ta tự đi , cháu vội thì đi đi". Lâm đại phu xua tay rồi quay người đi về phía trước.
Chương Vân thấy Lâm đại phu bước đi như bay, không giống người già lão thái thái, liền xoay người đi hướng cửa thôn, còn chưa tới cửa thôn thì thấy một đám trẻ nhỏ vừa nạy nhận điểm tâm, không biết thế nào mà ngồi thành vòng, bộ dáng rất kích động.
Nhìn thấy tình hình không ổn, Chương Vân vội bước nhanh tới, đẩy đám trẻ ra, chỉ thấy trên đất một nam nhi đang nằm cuộn tròn, lúc này sắc mặt trắng bệch, người đã rơi vào hôn mê bất động.
Chương Vân lúc này liền ngồi xuống, miệng vội hỏi:"Hắn đây là như thế nào?".Bên cạnh phần lớn đám nhỏ bị doạ, chỉ có một hai đứa mạnh dạn run run trả lời:" Cẩu tử đem cả khối điểm tâm đều nhét vào miệng, sau thành như vậy".
Xem ra là bị nghẹn, Chương Vân lấy tay ôm đứa trẻ từ mặt đất lên, miệng lớn tiếng nói:" Lâm đại phu đi hướng Thanh Lĩnh Hà bên kia, các ngươi chạy đi tìm kêu người quay lại đây, mau". Nàng nói xong, một đám trẻ con tản ra chạy đi hướng Thanh Lĩnh Hà.
Chương Vân trong đầu liền suy nghĩ về phương pháp chữa nghẹn cấp tốc, trên tay cũng không dừng lại, lập tức tiến hành cấp cứu.
Ôi chương này dài quá, gần 3 nghìn từ