Edit: Xíu
"Vân nhi, người đừng tin lời nói của người trong thôn, ta sẽ không cưới người khác". Thiết Toả vẻ mặt sốt ruột tiến về phía trước một bước, rất muốn Chương Vân nghe hắn giải thích.
Chương Vân nhẹ nhàng dịch chuyển mấy bước sang bên cạnh, lên tiếng ngăn cản: "Ngươi đừng lại đây".
Thiết Toả thấy nàng như vậy, trong lòng phiền muộn ủ rũ, vội la lên:" Vân nhi... " .
"Ngươi hay là nghe ta nói đi". Chương Vân mở miệng đánh gãy lời hắn nói, Thiết Toả muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không có lên tiếng, chỉ đứng im nhìn nàng.
"Chuyện định thân hồi nhỏ ngươi đừng tin tưởng là thật, đừng vì chuyện này mà làm cha mẹ thương tâm, phá hỏng sự hoà thuận của gia đình, cũng làm cho ta khó xử". Chương Vân lạnh nhạt đem lời nói rõ ràng.
Thiết Toả lại coi như hiểu lầm, nhịn không được lại tiến về phía trước một bước vội nói:" Ta không cố ý làm ngươi khó xử, ngươi tin ta, vì ngươi, người nào ta cũng không xem tướng, cũng sẽ không lấy về nhà".
Chương Vân nghe xong gần như sững sờ, xem ra không đem ra lời giải thích rõ ràng thì tên tiểu tử này sẽ không tỉnh ngộ được, nàng trầm mặt nói:" Trong nhà làm mai cho ngươi, ngươi chỉ cần xem xét nhân phẩm của đối phương, một điểm cũng không cần băn khoăn đến ta, thực sự mà nói chuyện định thân hồi nhỏ cho tới bây giờ ta chưa bao giờ coi là thật, ngay cả khi người nhà ngươi không cho ngươi cưới người khác ta cũng không lấy ngươi".
Đem những lời này nói ra, trong lòng Chương Vân có chút lo lắng, sợ Thiết Toả chịu kí©h thí©ɧ vạn nhất bất lợi cho bản thân, nghĩ vậy nàng vội lui ra sau mấy bước, cuống quýt nhìn về phía Thiết Toả , chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, dưới chân loảng choảng, loảng choảng vài bước mới ổn định, miệng ngập ngừng nói cái gì cũng nghe không rõ, đầu rũ xuống không dám nhìn nàng, sững sờ ổn định một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu, ưu thương nhìn nàng một cái, liền quay đầu lảo đảo chạy đi.
Nhìn Thiết Toả đã đi xa, Chương Vân thở ra, thấy ngực có chút rầu rĩ, cũng không dễ chịu, không có chút hưng phấn như ban đầu, ngồi xổm xuống đem cây hương bồ cột lại ôm đem về nhà.
Vừa đi qua sông Thanh Hà, bầu trời đổ mưa tí tách, Chương Vân vội tăng tốc bước chân chạy vào trong sân, ôm cây cỏ nến đi vào phòng bếp đặt xuống quay đầu lại nhìn bên ngoài, nước mưa đã chảy thành từng dòng, trong sân rất nhanh bị ướt hết.
Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, Chương Vân vội mở tủ chén Chương Vân vội vàng mở tủ, lấy ra một cái lá sen khô ở tầng dưới, dùng cái này làm mũ rơm, vội vàng che đầu chạy ra phía sau chất đống nông cụ, đống cỏ khô đi vào trong túp lều tranh lấy áo tơi mặc vào vội vàng trở ra sân trước, lấy hết đồ ăn phơi khô như rau, đậu trở về nhà chính, cất đi trên cái giá gỗ, rồi thu xếp các sàng gỗ, sau đó chạy đi đem Gà mái vội vã trở lại chuồng, đem chuồng gà dưới mái hiên để tránh mưa, ổ cỏ nơi ấp trứng cũng được lấy về làm chính.
Sau khi thu dọn trong nhà thoả đáng, Chương Vân lau khuôn mặt ướt nhẹp, rồi chạy vào phòng cỏ tranh lấy hết áo tơi, mũ, buộc lại bằng dây thừng rồi chạy ra ngoài cổng đem đồ cho mọi người trong nhà đang ở dưới ruộng.
Cơn mưa tầm tã đập vào mũ của Chương Vân khiến nước mưa từ vành mũ chảy xuống che khuất tầm nhìn, trong khi đó nàng lại mang theo áo tơi cồng kềnh, khó chịu, khiến cho việc đi lại rất bất tiện.
Chương Vân không thể đi nhanh được, ngược lại khiến nàng đi dẫm phải vũng nước bùn trượt chân té ngã xuống đất.
Chương Vân vội vàng nâng tay chống đỡ bên cạnh vũng bùn đứng lên, chân tay đều dính đầy nước bùn, nàng cũng mặc kệ không để ý chạy ra khỏi đống bùn.
"Vân nhi, sao muội lại ngã như thế này, muội có sao không?". Chương Vân vừa rút chân ra thì cách đó không xa có người chạy về phía nàng, đến gần liền lấy tay cầm áo tơi, mũ trong tay nàng, không đợi nàng mở miệng liền nói:" Đây là đưa cho cha ngươi cùng bọn Trình Tử, ngươi đưa cho ta, ta giúp ngươi đưa đi, ngươi mau về nhà đổi bộ quần áo khô đi, tránh bị cảm lạnh".
Chương Vân nâng tay không dính nước bùn lên xoa xoa khuôn mặt ướt nước mưa, sau đó nhìn sang chỉ thấy được bóng lưng người nọ, mơ hồ có thể phân biệt là Thường Mãn, chỉ thấy hắn toàn thân không che chắn, quần áo đã bị nước mưa làm ướt hết, cứ như vậy liền mang theo áo tơi, mũ chạy nhanh chân đi.
Hiện giờ có người giúp nàng đưa đi, Chương Vân cũng không trì hoãn, xoay người đi về nhà, vào nhà trước tiên cởϊ áσ tơi ra thì liền cảm giác khí lãnh trong người, vội lấy chậu gỗ đứng ở ngoài hiên lấy chút nước mưa, dùng khăn bố lau tay, chân dính nước bùn đi, nước bùn được rửa sạch sẽ liền cởi y phục ẩm ướt ra lau khô rồi mặc y phục khô ráo sạch sẽ vào người.
Như vậy vẫn chưa yên tâm, Chương Vân vội vàng đội mũ xuống bếp lấy củ gừng già trong tủ chén, thái mỏng, bỏ vào nồi nấu sôi bát canh gừng, đáng tiếc trong nhà không có đường đỏ, bằng không sẽ có trà gừng đường đỏ trị cảm lạnh hiệu quả tốt hơn.
Khi canh gừng đang được nấu thì Chương Vân thu mình ngồi bên cạnh bếp lò sưởi ấm, trên người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vì thế nàng đút thêm một ít củi vào bếp để lửa cháy mạnh hơn, rồi ngồi nhìn ra bên ngoài xem người trong nhà đã trở về hay chưa.
Đợi đến khi nồi canh gừng bắt đầu sôi, ngoài trời mưa cũng nhỏ dần thì mọi người trong nhà đã trở về. Sau khi người trong nhà trở về thì lại bắt đầu một trận rối ren, ào ào xối rửa tay chân, lau khô người, thay quần áo sạch, Chương Vân vội vàng đem canh gừng múc vào từng bát, để mỗi người trong nhà đều có thể uống hết một bát to.
Canh gừng cay, cộng với thể chất tốt của người lao động cho nên mọi người Chương gia đều không ốm đau trong trận mưa này, bất quá mưa vẫn không có ngừng, ào ào trút xuống suốt ba ngày. Thời gian này trừ bỏ Chương Hữu Khánh mỗi ngày mang áo tơi, đội mũ đi ra đồng xem tình hình của lúa mạch thì mọi người đều ở trong nhà.
Không có xuống đất thì người trong nhà cũng không nhàn rỗi, mọi người ngồi trong nhà chính, tự tay lột vỏ lụa bắp ngô cột lại rồi treo lên sào, tường đất và dưới mái hiên nhà cho khô để dễ trẩy, nghiền nát hơn.
Còn Chương Vân thì thu thập cây hương bồ (cỏ nến)
tuốt hết lá trên thân cây, lấy phần trắng và mềm bên trong, có thể làm thành đồ ăn, phần còn lại dùng để cho heo, gà ăn, lá thì cất lại sau khi phơi khô, chuẩn bị đan một cái rổ. Còn có nhiều phần ngọn lông xù của cây cỏ nến, phần này có thể hái xuống cho vào ruột gối.
Người một nhà bận rộn tay, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, đều đang nói chuyện tán gẫu , nhất thời ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài , thì thấy giờ mưa to gió nhỏ, sương mù rơi xuống đất. Nước mưa rơi dưới mái hiên rả rích, nhỏ giọt xuống như một tấm rèm pha lê, ngắm cảnh mưa lại thêm cảm giác thoải mái giữa bộn bề bận rộn.
Sau khi thu dọn xong cây cỏ nến trong tay xong, Chương Vân giúp bó lõi ngô, đem băng ghế kéo đến bên cạnh Chu thị, vừa buộc ngô vừa nói: "Nương, những cây cỏ nến này heo rất thích ăn, nhà chúng ta nuôi hai con heo con đi , vừa vặn ngay trước Tết Nguyên đán chưa tăng giá, chúng ta có thể tiết kiệm được vài đồng".
Chu thị đầu cũng không ngẩng lên nói:" Trong nhà còn một ít tiền góp để dành, trong tháng chạp này phải trả cho Lâm đại phu, Lâm đại phu đã chiếu cố cho nhà ta nợ vài năm rồi, chúng ta cũng không thể không biết điều được, huống hồ gia đình Lâm đại phu cũng không khá giả gì".
Lời này vừa nói ra, Chương Vân liền bị chặn miệng, mặc dù muốn nuôi lợn sớm hơn, gϊếŧ mổ bán lấy tiền để gia đình có cuộc sống tốt hơn, nhưng trong gia đình không có tiền bắt heo con để nuôi, nàng chỉ có thể từ bỏ, nên xem ra con đường chăn nuôi lợn làm giàu tạm thời không khả thi nên phải nghĩ đến biện pháp khác càng sớm càng tốt.
Chương Vân từ bỏ ý nghĩ nuôi heo, cây cỏ nến cũng không để lại, bởi vậy liên tục vài ngày đều chuẩn bị thức ăn cho gà mái, gà con ăn thoải mái. Đợi đến nhiều ngày sau thì mưa rốt cục cũng tạnh, thời tiết trở nên lạnh hơn và mùa thu cũng đến rất gần.
Khi dưới mái hiên giọt nước còn nhỏ giọt thì nhóm người trẻ tuổi liền không đợi được, Trụ Tử nhà Thường Tứ Lương, Xuyên Tử, còn có khuê nữ Tiểu Thuý một đường đến Chương gia, trên đường đi qua nhà Vương Đại Mậu còn kêu gọi bọn Xuân Hoa, Tú Hoa, cùng tam nhi tử, một đám người cầm rổ, cầm cuốc nhỏ nói nói, cười cười chạy vào sân.
"Trình Tử ca, Hưng Tử, chúng ta muốn lên núi đào măng, các ngươi có muốn đi cùng không?". Thường Trụ vừa tiến vào liền hét lên.
Chương Trình, Chương Hưng đang ngồi trong nhà chính buộc bắp ngô, vừa nghe thấy tiếng gọi liền thả ngô xuống chạy đi ra ngoài.
Chu thị ở trong phòng bếp cười đi ra ngoài, nói: "Mấy ngày nay trời mưa, hẳn là có rất nhiều măng. Đây thật sự sẽ là thời điểm tốt để đào măng."
Mấy người trẻ tuổi nhìn thấy Chu thị vội gọi thím, trong các cô nương thì cô nương Xuân Hoa lớn nhất cười nói:" Thím, chúng ta cũng nghĩ như vậy, cho nên khi Tiểu Thuý gọi chúng ta liền đi theo".
"Là ngươi tham ăn, muốn ăn măng thôi". Tiểu Thuý tuy tuổi nhỏ nhưng cũng nhanh mồm nhanh miệng, nghe Xuân Hoa nói xong liền khẽ cười nhạo nàng, khiến Xuân Hoa vươn tay nhéo cánh tay của nàng, Tiểu Thuý cười vội trốn phía sau đại ca Thường Trụ.
Chu thị ở một bên nở nụ cười ha ha, " Thật lâu cũng chưa được ăn măng, nay ta cũng thèm ăn, Trình Tử, Hưng Tử các con cũng đi cùng đi, lấy nhiều một chút về làm đồ ăn".
Chu thị nói tới đây còn không quên phân phó vài câu:" Các ngươi bây giờ đi đào còn được, qua vài ngày nựa sẽ không được đi đào, tục ngữ nói " Mùa xuân chín măng chín, sau mua đông thang minh măng ra" , chờ thêm vài ngày nựa vào đông chí, măng trên núi phải lưu trữ đến sang năm".
Mấy đứa trẻ vội vàng đáp ứng, Chu thị giúp đỡ lấy giỏ trúc cùng cuốc nhỏ đưa cho Chương Trình rồi cùng dặn dò với mọi người:"Trời mới mưa, đường núi trơn trượt, các ngươi phải cẩn thận, biết không".
"Biết rồi, Thím". Mọi người đều đáp ứng xong liền xoay người chuẩn bị đi ra khỏi sân, lúc này Chương Vân nghe thấy động tĩnh ở vườn rau phía sau cũng chạy tới, đến chỗ Chu thị nói:" Nương, con cũng muốn đi".
Chương Vân nói xong, một đám người dừng bước quay đầu nhìn nàng, vài người nhất thời không nói chuyện trong lòng tất cả đều nghĩ Chương Vân mới chỉ xảy ra chuyện ở Thanh Truẫn Lĩnh không lâu, nếu nàng đi theo, có phải hay không không tốt?.
Chương Trình trong lòng cũng nghĩ như vậy, đang định mở miệng khuyên can thì Chương Vân lại au một bước nói trước:" Ta không sao, chúng ta ở dưới chân núi Thanh Truân Lĩnh, ngày trước đều một ngày chạy mấy lần, các ngươi lần này không để ta đi, cũng không có lần sau, chẳng nhẽ cả đời ta đều không được đi núi Thanh Truân Lĩnh ".
Sau khi nói xong, Chương Vân quay đầu nhìn về phía Chu thị nói:" Nương, con thực sự không có việc gì, nương cứ để con đi ".
Chu thị thấy Chương Vân hai mắt mỉm cười, đến thực sự một tia khúc mắc cũng không có, ngẫm lại con gái nói cũng đúng, tránh được một lần, cũng không thể tránh được cả đời, nghĩ như vậy, trong lòng liền thả xuống, cười vỗ tay nàng, quay đầu nhìn Chương Trình nói:" Chăm sóc Vân nhi trên đường đi, trên đường cẩn thận một chút".
Chu thị đã mở miệng, Chương Trình cũng không phản đối, chỉ có thể đáp ứng, Chu thị vội đi vào phòng bếp lấy giỏ trúc ra đưa cho con gái.
Mọi người thấy Chương Vân trầm tĩnh, một điểm khổ sở cũng không có, Tiểu Thuý tức thời cười chạy đến lôi kéo tay Chương Vân nói:" Vân nhi tỷ, chúng ta cùng đi đi".
Xuân Hoa, Tú Hoa cùng mọi người cũng giống nhau, đều không có việc gì, cũng đi theo nở nụ cười, cũng hướng các nàng vẫy tay.
Chương Vân xách giỏ trúc đi theo đoàn người ra khỏi cổng sân, đi vòng qua hàng rào nhà mình, đi ra sau nhà, chẳng mấy chốc đã đến đường mòn lên núi.