Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vượng Gia Tiểu Nông Nữ

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Xíu

Sáng hôm sau, Thường Mãn thu dọn đồ hàng đan bện của gia đình với nhà Chương gia đưa đến, mang theo Thường Minh, Thường Lượng, Thường Trụ, còn có hai đứa trẻ nhà thân thích khác cùng nhau đưa Trần chưởng quầy đi trăm dặm đường đến bến thuyền, cũng đi thuyền cùng hắn đến trấn Xương Nguyên. Trần chưởng quầy muốn nhờ bọn họ giúp đỡ chuyển hàng sắp xếp lên trên thuyền bên kia, rồi chờ thuyền xuôi chèo đi xa mới quay đầu lại.

"Mãn tử, ngươi mỗi ngày đều đi thị trấn bán đậu phụ, nhưng hôm nay phải đưa chuyển hàng đi nên không bán được rồi". Mọi người cùng nhau đi bộ trở về, Thường Minh nhớ tới chuyện này nên nói trên đường đi.

Thường Mãn xua tay cười nói, "Ngày vui như vậy, thiếu bớt một ngày bán cũng không sao."

"Mãn Tử, dạo thời gian này ngươi chăm chỉ như vậy là để dành tiền cưới vợ sao?".Thường Lượng đột nhiên cười trêu chọc, làm cho Thường Mãn có chút xấu hổ không dám nói thật cho bọn họ biết, chỉ phải cãi lại nói:"Tiết kiệm tiền có gì sai, thậm chí tiết kiệm tiền cưới vợ cũng không có gì không đứng cả".

Các chàng trai nghe xong đều bật cười, nói đến chuyện cưới vợ, Thường Mãn liền nghĩ tới Chương Vân, trong lòng liền ngọt như mía lùi, nào còn tâm trí để quản bọn họ có cười nhạo hay không, chính là khoé miệng cũng câu lên mỉm cười, trong lòng lại càng nhớ thương muốn đi tìm nàng.

Chuyện của Trần chưởng quầy, Thường Mãn đặc biệt dặn dò không được tiết lộ ra cho người dân trong thôn biết, mọi người vẫn cách năm ngày đưa đi chợ phiên để bán, mặc dù bán không được tốt lắm, nhưng những thứ này không tốn phí tổn, cũng được coi như có chút thu vào, vì vậy mắt thấy cành lá hương bồ lứa thứ hai đã mọc dài, Lí chính phân công cắt cành lá hương bồ cũng không có ai buông tay, bỏ dở không làm, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc thu hoạch là bắt đầu tập trung vào làm.

Những ngày chớm cận giữa tháng 9, ngô đồng chín rộ, nhà nào cũng phải bẻ ngô, cho nên lúc này chính thức bắt đầu bước vào mùa thu hoạch vụ thu rất nhộn nhịp.

Trước khi ngô già, củ Cúc Vu trên núi Thanh Truân Lĩnh cảm tạ hoa, mấy ngày nay Chương Vân ở trên núi rất bận rộn tối mắt mặt mũi, Chương Hữu Khánh và Chương Trình cũng tranh thủ dậy sớm cùng lúc chiều trễ trở về đều đi lên núi giúp cùng nhau đào lấy, vội vàng mãi cho đến khi bận bẻ ngô, sau hơn 20 ngày đã đào được đổ đầy 4 hầm lớn ở nhà .

Có củ Cúc Vu và hầm ủ giữ trữ thức ăn này, gia đình sẽ không phải lo lắng về lương thực ăn uống của heo tối thiểu trong vòng một năm.

Sau khi cất xong củ Cúc Vu trong hầm, Chương Vân cũng không có rảnh rỗi, mấy ngày nữa, trong nhà sẽ đến lượt hái quả hoa trà, mà ngô ngoài đồng vẫn chưa có bẻ xong, trong lòng nàng rất sốt ruột, liền đi theo ra đồng xuống ruộng, cho nên tất cả mọi người nhà họ Chương đều xuất lực ra đồng thu hoạch cụ thu, trước tiên là đem ruộng bắp ngô bẻ cho xong.

Cứ Vội vàng bận rộn như vậy, cuối cùng bắp ngô ngoài ruộng cũng được bẻ xong vào ngày 24. Cả nhà còn chưa kịp nghỉ lấy hơi thì hôm sau đã lên núi hái quả hoa trà ở khối đất đã chia của nhà mình.

Đa số quả hoa trà trên núi đều đã già, năm ngoái Chương Vân phát hiện muộn, vì vậy đến sau này hầu hết quả hoa trà đều rớt nứt xuống đất, không lấy được rất nhiều, nhưng năm nay sẽ không còn tình trạng như vậy, vì hái thu hoạch được đúng lúc nên không bị bỏ mất lãng phí nữa.

Trong ba ngày này, cả nhà Chương gần như là ở trên núi, để hái tất cả quả hoa trà từ cây xuống, vừa vặn ba ngày là hoàn thành tất cả.

Từ lúc hái quả hoa trà xuống cho đến lúc ép dầu còn rất nhiều công đoạn phải làm, mà công đoạn đầu tiên là cất gọn chất thành đống, toàn bộ quả hoa trà chất thành một đống ở góc nhà chính , Chương Vân nhìn một cái liền cảm thấy, ước chừng năm nay cũng không ít hơn năm trước là bao, có thể ép ra tầm hai trăm cân dầu.

May mà cất chồng chất để đó mất không nhiều thời gian, nên người nhà Chương gia mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một lúc, ngày hôm sau lại bắt đầu tập trung đi cắt hái cành lá hương bồ.

May mà cành lá hương bồ để lâu không có bị rụng, nứt hư như quả hoa trà, vì vậy không cần phải vội vàng, nhà Chương gia thì có Chương Hữu Khánh và Chương Trình đi xuống ao cắt, hái, còn Chương Liên Căn thì xuống ruộng chặt thân cây ngô, trong nhà tính toán sau kho cắt hái xong cành lá hương bồ sẽ bắt đầu gặt lúa mì.

Chương Hữu Khánh và Chương Trình đã dành hai ngày để cắt cành lá hương bồ, trong khi hai mẹ con Chu thị với Chương Vân thì giúp đỡ gánh đồ đến cánh đồng lúa mì để phơi khô. Đây là những ngày vào thu hoạch bận rộn, hầu hết tất cả mọi gia đình trong thôn cũng giống như Chương gia, bận rộn liên tục làm việc đến nỗi không có thời gian rảnh.

Cắt xong cành lá hương bồ, Chương Hữu Khánh, Chương Trình không có nghỉ ngơi, mà đi xuống ruộng chặt thân cây ngô cùng với Chương Liên Căn, sau khi chặt xong còn phải làm đất, ủ phân để chuẩn bị trồng lúa mì vụ đông.

Đàn ông nhà nhà bận rộn ngoài đồng, phụ nữ cũng tất bật không kém so với họ, xong việc ở đồng ruộng, còn tranh thủ sau buổi cơm chiều tối đi ra cánh đồng lúa mì đan bện đồ dùng cành lá hương bồ , thu hoạch mùa thu bận rộn kéo dài gần một tháng mới ổn thoả.

Cắt, làm đồ dùng cành lá hương bồ gần xong, quả hoa trà đã phơi khô tốt, úa mì ngoài ruộng cũng đã thu hoạch, đàn ông con trai trong thôn lại bắt đầu xuống ao đào củ sen, củ ấu, hái hạt sen, lá sen....

Sau khi thu hoạch mấy cái ao xong, Lí chính bắt đầu phân chia củ sen, củ ấu, hạt sen, lá sen, cho từng hộ gia đình trong thôn, tất cả đều có thể làm thêm món ăn hay món ăn vặt đủ cho gia đình được mấy ngày.

Khi nhà Chương nhận được những thứ này, Chương Vân đem củ ấu nấu ăn trước, mấy thứ còn lại sẽ không dễ đang nhanh chóng bị hư hỏng, có thể cất giữ để dành một thời gian không vấn đề gì.

Ngày hôm nay Chương Vân đang lấy tất cả lá sen ra, chuẩn bị trải chúng trên cái sàng để phơi khô, thì Thường Quyên đến gọi nàng:"Vân nhi, ngươi có thể đi theo ta ra ngoài được không"

Thường Quyên ngày thường cũng hay đến nhà Chương gia, thỉnh thoảng còm rủ nàng đi ra ngoài chơi, nên Chu thị không để ý, nhưng Chương Vân lại cảm giác được có điều gì đó, nếu Thường Quyên muốn nói làm gì thì hầu như đều sẽ thẳng thắn, dứt khoát chứ không rủ nàng đi ra ngoài mới nói, có lẽ là Thường Mãn kêu nàng đến tìm mình.

"Nương, con đi ra ngoài với Tiểu Quyên một lúc rồi sẽ trở về sớm". Chương Vân trong lòng biết chuyện nhưng không nói ra với Chu thị, chỉ nói một tiếng, được nàng đồng ý, liền cùng Thường Quyên đi ra ngoài sân.

Sau khi rời sân, Thường Quyên trực tiếp mang theo nàng về nhà của mình, Chương Vân tưởng rằng bản thân nhìn lầm, đang định hỏi thì từ xa đã nhìn thấy Thường Mãn, đang đứng trước góc tường nhà mình.

Nhìn thấy thế này là điều mà nàng vẫn không ngờ tới, Chương Vân vội vàng bước nhanh đi đến trước mặt Thường Mãn, giành mở miệng trước:"Ngươi sao lại kêu ta đến trước cửa nhà, còn không sợ thím và đại thúc thấy sao?". Trong lời nói lộ ra một tia oán trách, nói thật nàng có chút sợ bị Thiệu thị nhìn thấy.

"Vân nhi, ngươi đừng nóng giận, ta lần này đến tìm ngươi là có chuyện chính cần bàn". Thường Mãn đương nhiên nghe ra được một ít bất mãn của nàng, nên liền cuống quýt giải thích, vì sợ nàng sẽ thực sự tức giận.

Chương Vân vừa nghe nói có chuyện chính sự, nện không trách hắn nữa, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì gấp?".

"Là như vậy, còn thoảng một tháng rưỡi nữa là bước sang tháng 12 âm lịch, đây là tháng làm ăn sinh ý sẽ tốt hơn những ngày thường, ta nghĩ những mặt hàng này của chúng ta sẽ bán được, nên định đi Thường Châu một chuyến, đưa nhiều chút hàng hoá đi qua". Thường Mãn đem kế hoạch đã tính toán của mình trong một tháng rưỡi này nói cho Chương Vân biết.

"Cái này thực sự rất tốt, chuyến đi này, hẳn là đủ bán đến mừng năm mới rồi". Chương Vân đương nhiên là đồng ý với tính toán này, Thường Quyên ở bên cạnh nghe xong cũng nói rất tốt.

"Nếu các ngươi đã đồng ý, thì hãy chuẩn bị hàng hoá của nhà mình đi, đến lúc đó để ta mang theo đi". Thường Mãn thấy Chương Vân nói tốt nên trên mặt liền nở nụ cười, hiện giờ chỉ có một chút chuyện về công việc là hắn nghĩ đến sẽ cùng nàng thương lượng bàn bạc qua, giống như nếu không hỏi nàng trước thì sẽ không thấy thoải mái.

"Ừm". Thường Quyên miệng đáp một tiếng, nhưng Chương Vân lại nghĩ tới chuyện khác, Thường Mãn và Thường Quyên thấy nàng không đáp lại, liền quay lại nhìn nàng.

Chương Vân sau khi suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta đang nghĩ, mỗi lần ngươi đến đó một mình, cho dù chúng ta giúp đỡ đưa lên thuyền thì đến Thương Châu cũng phải thuê người đến phụ, nhưng chung quy chúng ta không mang nhiều hàng hoá, huống hồ chỉ dựa vào một cửa hàng của đường thúc ngươi, tóm lại sẽ bán không được nhiều như vậy, mà những gia đình khác trong thôn không được may mắn như chúng ta". Nếu không mở rộng lượng tiêu thụ, thì chỉ sợ chuyện cành lá hương bồ sẽ không được lâu, nhiều nhất chỉ tầm được hai, ba năm, mà mỗi gia đình bán không được nhiều đồ thì cũng chẳng ai nguyện ý mà bỏ ra công sức làm nữa, đến lúc đó con đường này sẽ bị tắc nghẹn.

Nghe Chương Vân nói xong lời này, Thường Mãn và Thường Quyên đều gật đầu đồng ý, nhưng tình huống hiện tại không có cách nào để xoay chuyển, nên hai người đều cau mày bắt đầu suy nghĩ.

"Các ngươi xem cách này có được không?". Đã có lời mở đầu, Chương Vân liền đem ý tưởng của mình nói rõ ra, vẫn là phương thức kia nhưng đẩy mạnh lượng tiêu thụ ở rất nhiều cửa hàng, đây là cách duy nhất để mở rộng nó ra.

.

"Chúng ta tự tìm đến các cửa hàng để bán?". Thường Quyên vừa nghe xong liền bật thốt lên hỏi, cái này nàng thật sự chưa nghe đến bao giờ.

"Ừm, chúng ta đang ở một thị trấn Xương Nguyên nhỏ, chỉ sợ tìm đến các cửa hàng cũng không được tốt, mà ở Thường Châu người ta lại thích, chỉ cần ở trong thôn tìm mấy chàng trai đầu óc linh hoạt khéo miệng, cùng các ngươi đưa hàng hoá đi qua, thử tìm đến các cửa hàng để có nhiều cửa hàng bán hàng hoá của chúng ta , cứ như vậy thì dần dần lượng bán sẽ càng ngày càng được nhiều hơn". Chương Vân chậm chạp không đi bước này là vì trấn Xương Nguyên nhỏ, lượng hàng không thông, mà đồ đan bện cành lá hương bồ rất mới mẻ, nếu đặt ở địa phương lớn như Thường Châu, dòng người lui tới nhộn nhịp đông đúc thì sự tiếp nhận nó sẽ lớn hơn nhiều.

Thường Mãn đứng sang ở một bên, càng nghe, mắt càng sáng, sau khi nghe xong liền cảm thấy rất có lý, cảm thấy Chương Vân thật sự có hiểu biết, có chủ kiến, cho nên, không đợi Thường Quyên lại mở miệng hỏi mà lập tức nói vào trọng tâm:"Cứ quyết định như lời ngươi nói đi, ta hôm nay phải đi tìm người, trong thôn có mấy cảm thấy rất được, ta đều biết".

Chương Vân biết Thường Mãn sẽ luôn ủng hộ nàng, ít nhiều cũng cảm thấy an tâm, thấy hắn nói như vậy liền cười nói: "Đừng gấp gáp như vậy, ta nghĩ nếu ngươi thực sự làm theo cách này, thì phải chạy đi Thường Châu, thì lúc đó lộ phí đi đường cũng là một khoản khá lớn, ngay cả khi ngươi đi nói thì những người khác cũng không sẵn sàng bỏ tiền ra để đi".

"Đây là việc làm chung cho cả thôn, bọn họ cũng không biết xấu hổ mà nói không đi". Thường Mãn nghe vậy có chút nóng nảy, Thường Quyên liếc hắn một cái:"Mãn tử ca, chúng ta cũng không thể ép buộc nha"

"Tiểu Quyên nói rất đúng, không bằng như vậy đi, chỉ cần các ngươi đem hàng hoá giao cho cửa hàng, sau khi thanh toán tiền bạc thì sẽ trích một ít ra cho các ngươi, ví dụ như nếu được một lượng bạc, sẽ đưa cho các ngươi năm mươi văn tiền, cứ như vậy trong thôn có nhiều hàng hoá vừa bán được hàng, mà các ngươi chạy đi cũng có được tiền công vất vả, vừa khéo tiện cả đôi đường". Chương Vân đem khái niệm trích phần trăm giữa đôi bên ở thời hiện đại áp dụng vào bây giờ, nàng cảm thấy cách này đối với mọi người đều có lợi.

Mặc dù như vậy thì bản thân có động lực một chút, nhưng Thường Mãn cảm thấy làm việc vì thôn mà lấy tiền, có chút không hay lắm nên chần chừ, do dự một lúc.

"Muội cảm thấy cách này của Vân nhi rất tốt, ca cũng đừng suy nghĩ nữa, mau đi đi". Thường Quyên tính tình nôn nóng, thấy Thường Mãn do dự liền đi lên lôi kéo đẩy hắn mau đi tìm người.

Đây là cách mà Chương Vân nghĩ ra, nên Thường Mãn cũng không thể không đi làm, vì vậy miễn cưỡng đồng ý, ỡm ờ đi đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »