Edit: Xíu.
"Hữu Khánh tẩu tử, Vân nhi thế nào rồi, giờ đã đỡ hơn nhiều chưa?". Bên ngoài sân hàng rào nhà Chương gia, một phụ nhân mặc quần áo vải thô màu lam đi tới, nhìn thấy Chu thị đang ở trong sân cho gà ăn, liền lớn tiếng gọi.
Chu thị đang lấy nắm cám gạo trộn với cỏ làm thức ăn cho gà, trong viện chỉ có sáu bảy con gà con cùng hai con gà mái đi lên vây quanh xúm lại mổ nhau, đặt bát sành vỡ trên tay xuống, lau tay mấy cái trên tạp dề, cười nghênh đón:" Nương Xuyên Tử đến à, mau vào ngồi đi, cảm ơn ngươi đã quan tâm, Vân nhi mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi."
Nương Xuyên Tử đi vào nhà, đem giỏ trúc trong tay đưa tới, cười nói:" Vậy là tốt rồi, trong nhà cũng không có thứ gì tốt, có mấy quả trứng gà, còn có ít mật, tẩu nấu cho Vân nhi bát trứng gà, bị bệnh một hồi, phải bồi bổ tốt mới được."
"Nương Xuyên Tử, ngươi đến còn mang đồ tới, mấy ngày nay trong thôn đều bận rộn bẻ bắp,xong còn thu hoạch lúa mạch, nhà các ngươi cũng bận rộn, có thể tới đây một chuyến với chúng ta đã là tốt lắm rồi, sao có thể thu cái nay cái nọ của các ngươi, cái đó ngươi cầm về cho Trụ Tử, Xuyên Tử ăn đi." Chu thị vội vàng đứng lên đẩy lại.
Nương Xuyên Tử đã tính cho, cũng không quản Chu thị trả lại, chỉ đem rổ đặt trên đất, rồi quay đầu bước đi, đi ra đến ngoài còn la lên:"Tẩu tử đừng chối đẩy nữa, ta đã đưa đến thì không cầm lại, lúc này trong nhà quả thật cũng bận rộn, không ở lại lâu được, tẩu chăm sóc Vân nhi cho tốt, đừng nghĩ nhiều việc khác, đợi rảnh rỗi ta lại đến thăm nàng." Nhanh chân bước ra ngoài, giọng nói nhỏ dần.
Chu thị chỉ có thể cầm cái giỏ trúc lên, lớn giọng đáp:" Cảm ơn muội tử."
Đến khi mơ hồ nghe nương Xuyên Tử đáp, Chu thị mới cầm theo giỏ trúc đi vào bếp, xốc mảnh vải bố lên, lấy hai quả trứng gà cùng một nắm mì sợi, sau đó đem những cái khác bỏ vào trong rổ rồi cất đi.
Xoay người ở trước bếp lò quẹt vài cái, lấy chút cỏ tranh nhóm lửa, chờ bếp cháy, Chu thị liền đánh trứng gà bỏ trong nồi nấu chín, rồi múc vào chén sứ, Chu thị bưng chén mì nóng hổi đi về phía Tây phòng.
"Vân nhi, nương Xuyên Tử vừa mới tới, cầm chút trứng gà cùng mì sợi, nói nấu trứng gà cho con bồi bổ thân thể, con mau ngồi dậy ăn chút đi." Chu thị đặt bát lên trên bàn, ngồi ở mép kháng nhẹ giọng gọi Chương Vân.
Chương Vân mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra nhìn Chu thị, trong nháy mắt mê man, chậm rãi mới thanh tỉnh lại, hai tay chống ngồi dậy, cất tiếng gọi:"Nương ".
Tiếng gọi có chút xa lạ, mặc dù đã tới nơi này ba ngày, nàng còn chưa thích ứng được, dù sao ba ngày trước người Chương gia nàng đều chưa thấy qua nên có chút xa lạ.
Chu thị chỉ cho rằng nữ nhi bị sốt cao, nay còn suy yếu, không có sức lực thôi. Đi qua cầm bát đũa lên thổi sợi mì, đưa đến bên miệng đút nàng ăn.
"Nương, con tự ăn được ." Chương Vân nói xong nâng tay tiếp nhận bát đũa, ăn từng ngụm nhỏ một.
"Con cẩn thận nóng." Chu thị nhắc nhở một tiếng, nói xong lấy tay sờ trán,sau gáy Chương Vân cảm thấy nhiệt độ bình thường, xem ra sẽ không phát sốt lại.
"Trên người cũng không còn nóng, chắc sẽ mau chóng khoẻ lại, Vân nhi con ăn nhiều một chút, trên người mới có sức lực, chờ thêm một hai ngày nữa bệnh liền khỏi hoàn toàn." Chu thị dịu dàng dặn dò Chương Vân.
Chương Vân không trả lời, chỉ gật gật đầu, nóng sốt ba ngày,quả thật hôm nay trên người không còn nóng nữa nên cũng thoải mái không ít, lại ngửi đến mùi hương, bụng đến thực sự có chút đói, đem mì sợi cùng trứng gà ăn hết, còn uống khá nhiều canh, cảm giác toàn bộ bụng đều no trướng lên .
"Hôm nay khẩu vị tốt hơn nhiều, nếu con muốn ăn nữa, nương Xuyên Tử đưa đến cũng còn một chút, cơm chiều nương lại nấu một chén cho con ăn." Chu thị xem con gái ăn xong rồi,cảm thấy vui vẻ, khẩu vị tốt hơn bệnh tự nhiên sẽ mau khỏe, cười tiếp nhận bát đũa, đưa khăn cho Chương Vân lau miệng, lại phân phó nói: "Ăn no có chút sức, ngồi trên kháng một chút, lát lại nằm tiếp, bằng không bụng no cũng khó chịu".
Chương Vân cảm thấy bản thân mình không như hai ngày trước mệt nhọc vô lực, nằm nhiều trên giường cũng không tốt, ngẫm lại rõ ràng rồi nói: "Nương, con không nghĩ lại nằm, nghĩ đi đến trong viện ngồi, hít thở không khí."
"Con xương cốt còn yếu, đi trong viện có gió sợ không tốt." Chu thị thật không yên tâm, Chương Vân cười cười, nói: "Không có việc gì, con có thể tìm nơi không có gió ngồi."
Chu thị không lay chuyển được nàng, ngẫm lại hôm nay thời tiết tốt, liền gật đầu đồng ứng, đỡ nàng xuống giường đi đến băng ghế ngồi ngoài hiên nhà .
"Nương, người còn có rất nhiều việc bận rộn, không cần ngồi đây cùng con, đợi ông nội, cha, đại ca cùng Hưng Tử liền cùng về nhà ." Chương Vân cảm thấy may mắn khi nguyên khối thân mình trí nhớ tốt , biết Chu thị ngày thường đều sẽ đi theo xuống đất, hiện giờ nàng sinh bệnh mới ở nhà chiếu cố.
"Ai, vậy con tự xem, nếu thấy gió lớn, liền trở về phòng đi." Chu thị dặn dò xong, phải vội đi làm việc khác.
Chương Vân ngồi ở trên ghế, nhìn bốn phía cẩn thận quan sát, nàng mặc dù đến đây ba ngày nhưng đều nằm ở trong phòng, nàng đại khái đoán ra mình xuyên đến vùng nông thôn thời cổ đại, bên ngoài đến cùng là thế nào, nàng còn chưa thấy qua.
Ánh mắt lướt qua từng nơi, chỉ thấy trong nhà có ba gian phòng một gian nhà chính, còn có một gian phòng bếp, tất cả đều là tường đất bùn vàng và mái lợp cỏ tranh, bốn phía là nhánh cây hàng rào vây quanh ngôi nhà, còn có một cái sân không lớn nhưng cũng không nhỏ, trong sân gà mái gà con chạy lung tung, cái chuồng gà bằng tre dựa vào tường, góc rìa tường có một đống củi, trên mái hiên treo mấy giăng ngô, với hạt kê, trong sân tất cả được đặt trên cái sàng rất lớn, trên sàng có phơi đồ ăn khô.
Chương Vân vừa nhìn thấy, trong lòng có chút khổ, xem ra nàng quả thật xuyên đến nông thôn, hơn nữa nhìn hoàn cảnh, mấy bữa ăn ngày nay, còn có những mụn vá trên quần áo,có thể thấy được trong nhà hẳn là rất nghèo khó .
"Vân nhi, con có lạnh hay không, có muốn mặc thêm một chiếc áo khoác nữa không." Chương Vân đang cúi đầu nghĩ, Chu thị kéo mành trúc lên, bưng tiểu băng ghế ngồi xuống bên người Chương Vân.
Vừa đầu tháng mười, thời tiết xem như ôn hoà, Chương Vân mặc dù bệnh chưa khỏi hẳn, nhưng cũng cảm thấy mát mẻ, "Nương, không lạnh, hôm nay trời còn ấm áp".
"Ông trời cũng hỗ trợ, đã nhiều ngày thời tiết đều rất tốt, như vậy làm việc cũng có thể mau một ít, chờ bẻ bắp xong, còn phải phơi tảy hạt hy vọng thời tiết tốt này lâu một chút để cho chúng ta hoàn thành công việc ". Chu thị bưng sọt trúc lấy ra một bó ngô, lột vỏ, tẩy hạt từng bắp ngô rồi lại bỏ vào sọt trúc cho tốt, vừa nói chuyện ngửa đầu nhìn trời quang không mây , trên mặt mang lên tươi cười.
Chương Vân hướng nhìn mấy sọt trúc ngô bên cạnh "Nương, nhà chúng ta chỉ có vài sọt bắp đó thôi sao?".
Nàng cũng sinh ra ở nông thôn, mãi đến khi học tiểu học, ba công tác ở xưởng họ mới phân cho một gian phòng, vậy mới đem hộ khẩu của nàng đưa trong thành, khi đó nàng mới rời nông thôn, theo trí nhớ lúc nhỏ, ở nông thôn ngô được coi là lương thực, nhất là cổ đại, chỉ sợ là lương thực chính quan trọng ,nhìn ngô như vậy chỉ sợ căn bản không đủ người trong nhà ăn.
"Bắp đó còn chưa có khô, còn thu hoạch ngoài ruộng hai ba ngày nữa." Chu thị quay đầu cười nói. Chương Vân thoáng yên tâm một ít, như vậy xem ra trong thời gian ngắn hạn còn chưa đến mức đói bụng, tay lấy bắp trong sọt, nghĩ giúp đỡ Chu thị tách ngô.
"Con thân mình còn chưa có tốt đâu, không vội làm việc, đợi khoẻ rồi làm." Chu thị thấy nàng định giúp, vội ngăn trở, nàng vẫn là thật đau lòng nữ nhi .
Chương Vân đang muốn nói không có việc gì, bản thân mình cũng không mảnh mai như vậy, thì ngoài sân truyền đến tiếng quát lớn : "Ngươi cái vương bát đản, còn dám đến nhà chúng ta, cút cho ta."
Theo tiếng quát lớn vang lên, Chu thị vội vàng đứng lên, đi ra ngoài sân, Chương Vân tất nhiên không thể r ngoài, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh.
"Cha, người đừng nóng giận làm tổn thương thân thể, Thường Mãn ngươi còn đến làm gì, ngại trong thôn lời nói không đủ khó nghe, trêu đùa Vân nhi nhà chúng ta không đủ, còn không mau đi." Chu thị đuổi tới ngoài sân, gặp cha chồng Chương Liên Căn đang cầm cuốc chuẩn bị đánh người, sợ tới mức vội đi lên ngăn cản, cất cao tiếng nói đi đến.
Đi theo một đường trở về, Chương Hữu Khánh sắc mặt cũng trầm xuống, còn Chương Trình đem cái sọt trên vai vung lên trực tiếp đi lên túm vạt áo Thường Mãn, một bên đẩy, miệng hô: "Mệt chúng ta cùng lớn lên, ngươi cư nhiên trêu đùa muội muội ta, hôm nay không đánh ngươi, ta không mang họ Chương ." Nói xong liền giơ tay đánh hắn một quyền, Thường Mãn bị đánh một cái này liền lảo đảo, khóe miệng lập tức sưng đỏ xướt da, chảy ra một luồng tơ máu đến.
"Trình Tử, ta... Ta thực không phải cố ý , ngươi cũng nói chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi nói xem ta có phải là người như vậy không." Thường Mãn lấy mu bàn tay hướng khóe miệng một chút, sốt ruột giải thích nói.
"Cút, cút, cút, lại không cút, xem ta không đem chân ngươi đánh què." Chương Liên Căn đã giận thổi râu trừng mắt, thấy Thường Mãn còn không đi, lại muốn giơ cái cuốc đến.
Chu thị tất nhiên là không thể để cha chồng làm như vậy, muốn đem người đánh thương nặng, nhà bọn họ cũng bồi thường không nổi, vội vàng lại duỗi tay kéo Chương Liên Căn, miệng nói: "Ngươi là ngốc tử à, còn không đi, chẳng lẽ thật muốn thành người què."
Chu thị bên này vội vã, tiểu nhi tử Chương Hưng cũng không rảnh rỗi, lủi đi lên, nhặt hòn đá nhỏ trên đất dùng sức ném mấy hòn đá phía Thường Mãn.
Thường Mãn thấy một nhà bọn họ đều nổi giận đùng đùng, biết hôm nay không được tốt lắm, chỉ có thể một bên chạy đi, một bên quay đầu nhìn về hướng trong sân, chỉ tiếc gì cũng không nhìn thấy, lại bị Chương Hưng đuổi theo một đường, khiến cho hắn có chút chật vật.
Chương Hưng đuổi theo mệt mỏi, mới vui vẻ chạy về nhà, một đường vọt vào trong sân, liền hô: "Tỷ, đệ ném thật nhiều tảng đá lên người Thường Mãn, cái này cho tỷ hết giận ." Vừa nói liền chạy tới trước mặt Chương Vân.
Chương Trình đem hai cái sọt ngô đi đến nhà chính đặt xuống, thu đòn gánh, đem cái sọt đặt kề bên tường, chạy đến trước mặt Chương Vân, sờ sờ đầu Chương Hưng nói , "Làm tốt lắm, ngươi nhớ kỹ, ai cũng đừng nghĩ khi dễ Vân nhi nhà chúng ta."
( lần đầu edit, đau đầu với cac từ hán việt quá 😥).