Chương 20

Cố Yến tìm Bùi Qua đến để diễn một vở kịch, Thụy thái phi bên kia cũng yên tâm được mấy ngày.

Ba ngày sau, thánh chỉ được ban ra, ngày đại thọ của thái hậu được ấn định, cử hành săn bắn thú mùa xuân sớm, tất cả các vương công quý tộc, cho đến đại thần quan chức từ tam phẩm trở lên, đều phải mang theo gia quyến đến tham dự.

Vào ngày xuất phát, khắp các con đường ngõ phố của thành Trường An xe ngựa xếp thành hàng, bá tánh toàn thành ra đường vui chơi, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Tử cùng Cố Yến ngồi chung một chiếc xe ngựa, y buông mành xe ngựa xuống, ngăn cách âm thanh náo nhiệt bên ngoài.

Diệp Tử rót cho Cố Yến một chén trà đưa tới: "Vương gia, mời ngài dùng trà”

Cố Yến nhận chén trà trong tay Diệp Tử, nhàn nhạt nói: “Đến khi nào thì em mới chịu không câu nệ với ta nữa?”

Diệp Tử sững sờ, Cố Yến nhấp một ngụm trà: "A Tử, em là vương phi của ta, nếu em vẫn đối xử với ta như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ nói chúng ta không hoà hợp”

Diệp Tử cúi đầu: “Sau này ta sẽ cẩn thận hơn”

Cố Yến thở nhẹ một hơi: “Ta không phải đang dạy bảo em”

Hắn đưa tay về phía Diệp Tử: "Lại đây."

Diệp Tử dừng một chút, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, y còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị Cố Yến đột nhiên vươn tay kéo đến bên người.

Cả người Diệp Tử cứng đờ, theo bản năng động đậy muốn giãy dụa.

Giọng nói của Cố Yến vang lên sát bên tai y: “Em xem, đã lâu như vậy rồi, nhưng khi ta chạm vào em, em vẫn cứ căng thẳng như vậy”

“Tiệc mừng thọ của thái hậu cùng với đợt săn bắn, những người có mặt đều là vương công quý tộc, trong bóng tối lại có không biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chúng ta chằm chằm” Ánh mắt Cố Yến dừng ở trên người Diệp Tử chốc lát, cười khẽ: “Em cứ như vây, thì sao có thể giấu giếm đám cáo già đó được”

Hai má Diệp Tử nóng lên, đầu nghiêng sang một bên, không muốn bị đối phương chú ý tới, lầm bầm một câu: “Rõ ràng là ta che giấu rất khá”

Hôm qua y và Cố Yến tiến cung chúc thọ sớm thái hậu, còn đưa con vẹt kia cho thái hậu, đem thái hậu dỗ đến ổn thoả*, cười không khép miệng.

*[服服帖帖 ] phục phục thϊếp thϊếp: phục tùng; thuận theo; ngoan ngoãn tuân theo, thoả đáng; ổn thoả; đâu vào đấy. ( Editor: tui chém đó mọi người)

Nghĩ đến bộ dáng Diệp Tử nhanh mồm nhanh miệng trước mặt thái hậu, lòng Cố Yến liền thấy ngứa ngáy, nhẹ nhàng nắn nắn vành tai ửng hồng của đối phương: “Ở trước mặt người ngoài nói như thế thì còn hiểu được, nhưng tại sao ngay cả ở trước mặt ta mà em cũng ngụy trang như thật vậy hả?”

“Ta không có ngụy trang.” Diệp Tử co rúm lại một chút, nghiêm túc phân tích: "Ở trước mặt người ngoài ta là Thụy vương phi, đương nhiên phải thể hiện dáng dấp mà Thụy vương phi nên có. Cho dù hiện tại khuất mắt, thì ngài vẫn ra vương gia, ta không thể nào không có quy củ được.....”

Cố Yến thở dài nặng nề trong lòng.

Quả thật như những gì Diệp Tử nói, ở trước mặt người ngoài, Cố Yến bảo y làm cái gì y đều phối hợp, tương kính như tân*, ân ái vô cùng, diễn thành thạo đến mức giống y như thật. Cho dù hiện tại là lúc cùng ở riêng, vẫn cứ giữ theo khuôn phép, chưa bao giờ vượt qua.

Cố Yến muốn để cho quan hệ của hai người tiến thêm một bước thì cũng chẳng có cơ hội.

Chỉ có thể nhìn không thể ăn, muốn khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu.

Tiếng ồn ào bên ngoài lớn dần, xe ngựa lay động một chút, ngừng lại.

Diệp Tử nhân cơ hội chạy ra khỏi sự ôm ấp của Cố Yến, đứng dậy thò đầu ra, hỏi phu xe ngựa: “Làm sao vậy?”

“Bẩm Vương phi, phía trước hình như là có người chặn đường.”

Diệp Tử bảo người đi nghe ngóng mới biết, hoá ra khi đoàn xe đi tới nữa đường, bỗng nhiên có một tên ăn mày lao ra khỏi đám người, ngăn cản một chiếc tọa giá, chửi ầm lên nói Tĩnh Hoà đế sa vào thanh sắc, vứt bỏ bách tính không thèm để ý tới.

Xe ngựa bị ngăn cản chính là của thái tử Cố Thăng, thái tử ngay cả mặt mũi cũng không lộ diện, chỉ cách một bức màn ra lệnh cho thị vệ đem người kia mang xuống.

Đoàn xe một lần nữa đi về phía trước, Diệp Tử nhìn ra ngoài phía ven đường, vừa lúc nhìn thấy hai tên thị vệ kia một đao cắt ngang yết hầu tên ăn mày.

Vêt thương của tên ăn mày chảy đầy máu, máu tươi bắn tung tóe đầy trên mặt đất, giống như một miếng vải rách bị vứt bỏ ở góc đường.

Đôi mắt Diệp Tử loé lên một tia âm trầm, bỗng nhiên bị một người dùng tay che đôi mắt.

“Đừng nhìn” Một tay Cố Yến che đi đôi mắt của y, tay còn lại kéo y ôm vào trong l*иg ngực, dìu y vào trong xe ngựa.

Diệp Tử nói: “Ta không sợ.”

“Ta biết.” Cố Yến thả tay xuống, nhưng vẫn duy trì tư thế ôm Diệp Tử như cũ.

Diệp Tử quay đầu nhìn hắn, người ở sau sắc mặt nhàn nhạt, không nhìn ra vui giận.

Diệp Tử hỏi: “Vương gia, ngài đang tức giận hả?”



Cố Yến cười khẩy: “Ta tức giận cái gì?”

Diệp Tử mím mím môi, không trả lời.

Nếu là Cố Yến ở trong sách, thì hiện tại hắn phải thập phần phẫn nộ mới đúng.

Lũ lụt ở phía nam chưa được giải quyết, man di ở phương bắc lại như hổ rình mồi, mà Tĩnh Hoà đế vẫn còn có thế nhàn hạ thoải mái đi đây đi đó phô trương sự lãng phí, đã gây nên không ít phẫn nộ.

Cố Yến ở trong sách, vì không đành lòng nhìn bá tánh chìm trong khó khăn, ngay tại tiệc mừng thọ thái hậu dâng lên một bức tranh tự tay vẽ bá tánh Giang Nam chịu thiên tai cửa nát nhà tan.

Bức tranh này đã chọc giận Tĩnh Hoà đế, Cố Yến liền bị cấm túc ba tháng.

Kể từ một khắc đó, Cố Yến mới hạ quyết tâm lật đổ triều chính.

Diệp Tử lo lắng Cố Yến này cũng sẽ như vậy tự dẫn lửa thiêu thân, lúc này mới thừa dịp còn chưa rơi kinh, lôi kéo hắn đem quà mừng thọ dâng lên trước.

Mà bây giờ nhìn lại, có lẽ hắn đối với tất cả những thứ này đều thờ ơ không chút động lòng.

Diệp Tử cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút vui mừng.

Nếu Cố Yến này thật sự không để tâm bất cứ thứ gì, cũng không bị cuốn vào bất kỳ chuyện hỗn loạn nào trong đó, thì có lẽ hắn sẽ không đi vào kết cục kia.

Y thật sự không hy vọng Cố Yến sẽ lưu lạc đến ngõ cục không lối thoát đó.

Chút nhạc đệm ấy vẫn chưa nhấc lên chút sóng gió lớn nào, dưới ánh mắt của bá tánh toàn thành, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn ra khỏi cửa thành, rất nhanh đã đến địa điểm săn bắn.

Hơn nữa ngày ngồi trong xe ngựa Diệp Tử mỏi eo chân cũng run run, vừa mới đi vào lều trại, liền không thể chờ đợi được nữa mà lăn vào đệm giường mềm mại.

Nếu không phải lo lắng sợ người khác nhìn thấy, y còn muốn biến về thành tiểu thảo, đánh một giấc ngon lành.

Cố Yến vừa mới bước vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Tử nằm như chết ở trên giường.

Cố Yến bất đắc dĩ nói: “Tĩnh Hoà đế sẽ tổ chức yến tiệc lớn vào buổi tối, bây giờ em mà ngủ, lát nữa làm sao mà thức dậy nổi?”

Diệp Tử vùi đầu vào gối mềm mại, mơ mơ màng màng còn mang theo giọng mũi: “Ta chỉ nằm một xíu nữa thôi...”

Cố Yến ngồi xuống ở bên giường, Diệp Tử giống như là cực kỳ buồn ngủ, một lúc sau cũng không có động tĩnh, Cố Yến kéo tấm chăn mỏng đắp lên người y, Diệp Tử thuận thế lăn qua, ôm lấy cánh tay của Cố Yến.

Hàng mi cong giống như chiếc quạt bé xíu khẽ run vài cái, hơi thở đều đều, an ổn mà ngủ say.

Ở chung với Diệp Tử càng lâu, Cố Yến càng cảm thấy nghi ngờ.

Nếu người này ở đời này chưa từng gặp mặt hắn, vậy tại sao lại như vô tình hay cố ý mà ỷ lại vào hắn. Sự ỷ lại đó giống như là đã khắc sâu vào trong xương tủy, tự nhiên đến mức ngay cả Diệp Tử cũng không nhận ra.

Nếu người này không biết bọn họ kiếp trước đã trải qua những gì, tại sao lại nhạy bén biết rõ sở thích của hắn cùng Thụy thái phi, tại sao lại thay hắn dâng quà mừng thọ cho thái hậu.

Nhưng nếu y biết rõ tất cả mọi chuyện, tại sao lại cố tình quên đi ước hẹn của bọn họ.

Tại sao lại cố tình... Quên mất hắn?

Cố Yến tựa vào đầu giường, thay đổi tư thế để Diệp Tử ôm thoải mái hơn, nhẹ nhàng than thở một tiếng: "Hoài Viễn..."

Diệp Tử có cảm giác mình ngủ tới hai ba canh giờ, tiểu thái giám phụ trách yến tiệc tới hối thúc mấy lần, Cố Yến mới cực kỳ không vui mà gọi Diệp Tử thức dậy. Bọn họ sửa soạn lại một chút, lúc đi đến lều tổ chức yến tiệc, mọi người gần như đã đến đông đủ.

Cũng may là ngày thường Cố Yến buông tuồng* đã quen, cũng không có ai cảm thấy có gì không ổn.

*tự do bừa bãi, không chút giữ gìn trong cách sống.

Tĩnh Hoà đế ngồi ở chỗ cao, thấy Cố Yến khoan thai đến muộn, lông mày hơi nhíu lại một cái. Ông ta còn chưa đến năm mươi, từ dung mạo cho thấy khi còn trẻ hẳn là một người phong lưu tuấn tú. Có lẽ là quanh năm ốm đau quấn thân, tinh thần có vẻ kém, càng hiện ra mấy phần già nua tiều tụy.

Cố Yến dứt khoát không tạ tội với Tĩnh Hoà đế, lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống.

Ở trước mặt người ngoài, Diệp Tử không hề ngại ngùng khi cùng Cố Yến làm ra mấy cử chỉ thân mật, y ngoan ngoãn để cho Cố Yến ôm ngồi xuống cạnh bàn ăn, vừa mới ngồi xuống, liền cảm nhận được có ánh mắt dò xét nhìn về phía mình.

Diệp Tử quay đầu lại, vừa vặn đυ.ng trúng một ánh mắt.

Đó là một nữ tử trông có vẻ yếu đuối, trên gương mặt có trang điểm một chút, vẫn không thể che giấu sự tiều tụy trong ánh mắt. Ánh mắt của nàng và Diệp Tử chạm nhau, lập tức chột dạ né tránh.

Diệp Tử nghiêng nghiêng đầu, người bên cạnh nữ tử kia quay đầu lại, mạnh mẽ trừng mắt nhìn y một cái.

Nhìn kỹ chút, gương mặt của hai người này lại giống nhau đến mấy phần.

Diệp Tử còn chưa kịp hiểu thông suốt, Cố Yến bên cạnh bỗng nhiên gọi y một tiếng.



Cố Yến gắp một miếng đồ xào đưa đến bên miệng y, ôn nhu nói: “Nào, nếm thử cái này đi”

Diệp Tử ngoan ngoãn má mồm ăn vào.

Vẻ mặt Cố Yến vừa chăm chú vừa ôn nhu, kiên nhẫn chờ y nuốt xuống mới hỏi: “Thế nào?”

Món xào có hương vị tươi mới thơm ngon này, là một trong số ít các món Diệp Tử có thể ăn trên bàn thịt nướng thịnh soạn này.

Diệp Tử gật gật đầu: “Ăn ngon.”

“Vậy thì tốt.” Cố Yến lấy ra khăn tay, cẩn thận giúp Diệp Tử lau đi vết nước bên miệng.

Nam tử vừa mới trừng Diệp Tử bỗng nhiên đứng dậy.

Yến tiệc đang ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại.

Tĩnh Hòa đế cau mày hỏi: “Ôn Dập, ngươi làm gì vậy?”

Lúc này Diệp Tử mới nhận ra, người này chính là con trai trưởng của Hộ quốc công, Ôn Dập, Ôn tiểu tướng quân.

Cũng là ca ca ruột của Thường Ninh quận chúa Ôn Chỉ.

Nói như vậy, cô nương vừa nảy, chính là Thường Ninh quận chúa bị Cố Yến mượn cớ từ hôn?

Ôn Dập bưng chén rượu lên, nói: “Bẩm bệ hạ, thần chỉ là nhớ ra mình vẫn chưa chúc Thụy Vương gia tân hôn vui vẻ, muốn mượn cơ hội này, kính Thụy vương một chén”

Sắc mặt Tĩnh Hoà đế dịu lại đôi chút: “Ngươi ngược lại đã nhắc nhở trẫm, chất nhi ngoan này của trẫm thành thân, sao có chuyện không uống chén nào được. Nào, để Thụy Vương và Thụy vương phi nâng rượu, chư vị cùng nâng chén, chúc mừng cho đôi tân nhân trăm năm hảo hợp”

Tiểu thái giám đi lên phía trước, thay Cố Yến và Diệp Tử rót hai chén rượu.

Duới bàn ăn Cố Yến nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Diệp Tử, hai người cùng đứng lên.

Cố Yến giơ ly rượu lên, sảng khoái uống cạn: “Tạ ơn bệ hạ ban rượu.”

Ôn Dập cười nói: “Thụy vương điện hạ sảng khoái. Ồ, Vương phi, sao ngài lại không uống?”

Diệp Tử thoáng siếc chặt ly rượu trong tay.

Một chén rượu này với trình độ của y mà nói, nếu như uống vào, thất thố trước mặt hoàng đế thì không nói, vạn nhất say rồi lại nói ra những lời không nên nói.....

Diệp Tử dừng lại một chút, thành thật nói:: "Ta không biết uống rượu."

Tĩnh Hoà đế còn chưa nói gì, Ôn Dập lại nói: “Nhưng đây là rượu ngự ban, vốn không tầm thường, nếu Vương phi không uống, thì chính là không cho bệ hạ mặt mũi rồi”

“Cũng đúng, Vương phi dù sao đến từ dân gian.” Khoé miệng hắn cong lên, trong mắt lại không có ý cười: “Xuất thân thấp hèn, lại không hiểu biết quy cũ. Sao lúc ở nhà Vương gia lại không dạy dỗ cho tốt, để ở tại yến tiệc của bệ lại thất thố như thế, không tốt chút nào đâu”

Lời trong lời ngoài, đều không thèm che giấu địch ý.

Diệp Tử còn tưởng rằng, Cố Yến lần này không ở trước mặt mọi người từ hôn, nên sẽ không giống trong sách kết thù với ôn gia.

Tĩnh Hoà đế muốn ban hôn cho Cố Yến và Thường Ninh quận chúa người biết chuyện này cũng không ít, nhưng Cố Yến lại từ hôn cưới nam phi, điều này thể hiện rõ ràng Thường Ninh quận chúa bại dưới tay một nam nhân.

Coi như Thường Ninh cùng Hộ quốc công có thể nuốt xuống cơn giận này, nhưng Ôn Dập thì không thể nuốt xuống được.

Hắn đã nhịn mấy ngày, chờ đến hôm nay làm cho Thụy Vương phi này phải xấu mặt.

Diệp Tử quyết tâm, đang muốn giơ ly rượu lên, bỗng nhiên bị Cố Yến đưa tay đoạt lấy.

"Có quy củ hay không, thì cũng là người của Thụy Vương phủ ta, không đến lượt Ôn tiểu tướng quân lên mặt dạy đời” Cố Yến lạnh lùng nói: “Hơn nữa Ôn tiểu tướng quân lại nói ra những lời ô uế bẩn thỉu như vậy, phạm thượng còn chưa nói, ta ngược lại muốn hỏi một chút rốt cuộc người trong phủ đã dạy dỗ lệnh lang kiểu gì mà hay vậy”

Hắn dừng lại một chút, nói với Tĩnh Hoà đế: “Bệ hạ, nội tử* không biết uống rượu. Chén rượu này, thần xin thay y uống”

*Thê tử, vợ, nóc nhà đó.

Dứt lời, hắn giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Yến: nhìn y có vẻ chuyện gì cũng hiểu rõ, vậy tại sao chuyện ta yêu y thì y lại không hiểu chứ?

Diệp Tử: Đó là bởi vì ngươi không hiểu có loại thao tác gọi xuyên sách.