Chương 7: Gặp thích khách.

-Lam Lam, tên Dương Lục đó thật sự không bắt nạt con chứ?

-Mẫu thân, thật sự không có mà chàng ấy rất tốt với con.

Nhìn gương mặt hạnh phúc khi nhắc đến Dương Lục của Ái Nhược Lam, Lộ Hà biết chắc rằng điều Ái Nhược Lam nói hoàn toàn là sự thật.

-Nếu đúng như vậy thì tốt!

-------------

-Chàng định giải quyết Ái Nhược Lam thế nào?

Trong căn phòng tối, Ái Kỳ và Vương Bá trên người không một mảnh vải che thân đang ôm lấy nhau trên giường.

-Nàng ta có vẻ như đã bị Dương Lục mua chuộc rồi. Giờ muốn có thông tin của hắn ta từ chỗ Ái Nhược Lam có vẻ như khá khó đấy. Mà gia sản của Ái gia sớm muộn gì cũng thuộc về nàng ta. Nếu Dương Lục có được chỗ tài sản đó thì sẽ trở thành mối trở ngại lớn nhất của chúng ta. Không thể để chuyện đó xảy ra được. Nàng ta cần phải chết. Nếu nàng ta chết tài sản sẽ được trao lại cho thứ nữ là nàng. Lúc đó chúng ta sẽ không cần đến Ái Nhược Lam nữa. Và ta sẽ đường đường chính chính cùng nàng thành thân.

Ái Kỳ nghe những lời ngon ngọt này liền cười tít mắt:

-Vừa hay Ái Nhược Lam đang ở trong phủ Ái gia, đây là cơ hội tốt của chúng ta. Chàng cứ việc ra tay thϊếp yểm trợ cho chàng.

-Được!

---------------

Nửa đêm canh ba.

Từ trên mái nhà tiếng bước chân bắt đầu vang lên. Dù tiếng bước chân rất nhỏ nhưng với Lạc Hoa thì khác, nàng nghe rõ từng bước chân một. Nhẹ giọng gọi Hạ Hạ đang ngủ say dậy.



-Hạ Hạ, có thích khách mau dậy.

Hạ Hạ nghe Lạc Hoa nói mà giật mình tỉnh giấc:

-Nửa đêm đám người nào lại to gan như vậy chứ? Mau ra xem xem.

Lạc Hoa và Hạ Hạ nhìn lên giường thấy Ái Nhược Lam vẫn đang ngủ liền nhẹ nhàng bước ra ngoài. Nhưng hai người lại không hề hay biết khi hai người vừa đi khỏi, Ái Nhược Lam liền mở mắt. Một người trải qua bao nhiêu kiếp nạn như Ái Nhược Lam thì mấy tiếng động kiểu này nàng nghe lại không biết gì sao?

Đi ra bên ngoài, Lạc Hoa đánh mắt liền thấy được ba tên thích khách mặc đồ màu đen, bịt kín mặt đang đi lại trên mái nhà. Lạc Hoa liền ra hiệu cho Hạ Hạ, ngay lập tức một mũi tên phi thẳng cắm vào trán của tên thích khách. Hai tên còn lại hoảng hốt quay về phía Lạc Hoa và Hạ Hạ. Tiếp đến hai phi tiêu đâm thẳng vào hai người. Đúng là lũ người ngu ngốc. Muốn đột kích mà không chịu tìm hiểu xem bản thân đang đối đầu với ai.

Đã là người của phủ Dương gia thì mấy việc xử lý chuyện cỏn con này với họ thì chả có gì là đáng lo. Trông có vẻ dịu dàng thục nữ nhưng Hạ Hạ lại rất giỏi về võ thuật đặc biệt là bắn cung. Còn Lạc Hoa thì không phải nói rồi. Nàng là một trong những binh sĩ lợi hại nhất của phủ Dương gia. Văn võ song toàn. Nói về phi tiêu thì bách phát bách trúng.

Xử lý xong ba tên thích khách, Hạ Hạ định trở về phòng thì Lạc Hoa liền lên tiếng:

-Hạ Hạ, cẩn thận xung quanh, vẫn còn thích khách đó. Đám người này không ít vậy đâu.

Hạ Hạ nghe vậy liền nhíu mày:

-Đám người này từ đâu mà đến vậy? Đây là phủ Ái gia vậy mà có nhiều thích khách đến vậy sao?

-Theo ta đoán không nhầm đám người này muốn gϊếŧ Ái tiểu thư. Nhận lệnh bảo vệ Ái tiểu thư của Vương gia, chúng ta phải thực hiện nhiệm vụ thật tốt.

-Được!

Từ đằng sau, tiếng của Ái Nhược Lam liền vang lên:



-Ta không phải một tiểu thư yếu đuối chỉ biết dựa dẫm người khác. Ta cũng có thể tự bảo vệ mình. Hai người cũng cần cẩn thận một chút.

Hạ Hạ và Lạc Hoa nghe vậy liền gật đầu. Ái Nhược Lam mặc lên mình một bộ trang phục mới, mái tóc dài được cột lên gọn gàng. Tay cầm bảo kiếm của mình.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đám thích khách liền từ trong các bụi cây lao về phía ba người. Cả ba không ai tỏ ra sợ hãi, cũng chẳng cần ai phải thông báo, cả ba cùng nhau hợp tác đánh đám thích khách. Nhưng càng đánh bọn thích khách lại xuất hiện càng đông. Căn phòng của Ái Nhược Lam ở lại là căn phòng phía đông. Nơi đây cách khá xa gian chính của phủ Ái gia. Buổi tối Lộ Hà cũng cho người bảo vệ Ái Nhược Lam nhưng nàng nhất quyết không cần, nàng tin vào Hạ Hạ và Lạc Hoa. Với lại nàng cũng không phải là không biết bảo vệ mình. Lộ Hà cũng biết tính con gái mình nên nghe theo lời nàng. Cứ như này thì không thể trông đợi gì vào người của Ái gia rồi.

Trong lúc chiến đấu, Ái Nhược Lam không cẩn thận liền bị một tên thích khách dùng kiếm cứa sâu vào bắp tay. Dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra ướt cả một mảng tay áo.

Hạ Hạ thấy vậy liền lo lắng:

-Ái tiểu thư, người không sao chứ? Người có ổn không vậy?

-Ta không sao! Cẩn thận!

Vừa nói dứt lời, một tên thích khách đang giơ kiếm hung hăng lao tới từ phía sau Hạ Hạ. Ái Nhược Lam một tay ôm lấy Hạ Hạ sang một bên một tay dùng kiếm của mình chặn lại nhát kiếm của tên thích khách. Hạ Hạ nhìn gương mặt xinh đẹp của Ái Nhược Lam trong lòng liền cảm thấy rung động nhưng chợt nhận ra hoàn cảnh của mình không đúng lắm, Ái Nhược Lam sắp không chịu đựng được sức nặng đang đè xuống của tên thích khách kia rồi. Hạ Hạ liền rời khỏi vòng tay nàng, dùng mũi tên của mình nhân lúc tên thích khách không để ý liền đâm thẳng vào bụng hắn ta.

Nhìn Ái Nhược Lam và Hạ Hạ đang bắt đầu đuối sức đặc biệt là Ái Nhược Lam khuôn mặt đã tái nhợt đi vì vết thương không ngừng rỉ máu nhưng vẫn đang cố gắng chiến đấu mà lũ thích khách này vẫn còn đông, Lạc Hoa liền nhanh chóng lấy ra pháo báo hiệu, rút thanh gỗ ở cuối pháo rồi ném thẳng lên trời. Pháo vừa được bay lên liền nổ tung làm sáng cả một vùng trời. Đây là pháo báo hiệu chỉ có những người của phủ Dương gia mới có. Trước khi đi, Dương Lục đã đưa cho Lạc Hoa và dặn khi gặp chuyện lập tức bắn pháo báo hiệu.

Sau khi bắn pháo Lạc Hoa âm thầm nghĩ "với tốc độ của Vương gia thì từ phủ Dương gia tới đây cũng phải mất nửa canh giờ. Phải kéo dài thêm thời gian cho Vương gia thôi."

Đám thích khách thấy pháo báo hiệu cũng có chút lo lắng chỉ đơn giản nghĩ là báo hiệu cho Ái gia, lại không hay biết đây là pháo báo hiệu của phủ Dương gia nên cứ ung dung mà đánh tiếp.

Chiến đấu trong một khoảng thời gian dài, Ái Nhược Lam đã hoàn toàn kiệt sức. Nàng bắt đầu cảm thấy những thứ trước mắt đang dần trở nên mờ ảo. Một mũi tên bất ngờ lao về phía nàng. Hạ Hạ vội hét lớn:

-Ái tiểu thư cẩn thận!

Ái Nhược Lam lúc này mới tỉnh hoảng hốt nhìn nhưng chiếc mũi tên đó đã ngay trước mắt nàng rồi. Lần này nàng thật sự xong đời rồi sao? Nàng còn chưa kịp báo thù, mới sống lại được vài ngày thôi mà. Chẳng lẽ nàng lại chết sớm vậy sao?