Lương Ly, cái tên này thật sự rất quen thuộc. Suy nghĩ một lúc những dòng hồi ức của quá khứ ùa về, Ái Nhược Lam liền nhớ ra. Thì ra là người ấy. Bước đến gần Lương Ly, Ái Nhược Lam đưa tay về phía nàng ta.
-Được Lương tiểu thư đến tận đây thật là vinh hạnh của Ái Nhược Lam ta.
Lương Ly mỉm cười đưa tay nắm lấy bàn tay của Ái Nhược Lam:
-Ái tỷ đừng khách sáo. Muội cũng chỉ là nghe mọi người trong kinh thành nhắc về tỷ rất nhiều tò mò nên muội mới tìm đến đây thôi.
Ái Nhược Lam khẽ gật đầu:
-Ra là vậy. Vậy mời Lương tiểu thư đây đến gian chính của Dương phủ đợi ta thay y phục rồi sẽ tiếp đón Lương tiểu thư cẩn thận.
-Không nhất thiết phải làm vậy đâu. Đối với muội Dương phủ cũng như ngôi nhà thứ hai vậy. Ở đây đâu cũng có thể nói chuyện được mà.
-Tuy là vậy nhưng đây là phòng riêng của ta và Dương Lục e là không tiện.
Dương Lục? Lương Ly nghe Ái Nhược Lam nói khẽ cau mày. Từ trước tới giờ chưa ai dám nói cả tên Lục ca ca của nàng ta ra cả. "Ái Nhược Lam này quả thật không biết phép tắc là gì rồi. Nếu thật là vậy thì nàng ta cần phải dạy dỗ nhiều rồi."
-Tỷ có muốn đi dạo không? Muội nghĩ tỷ mới vào Dương phủ một thời gian ngắn thôi chắc có nhiều chỗ trong phủ mà tỷ chưa biết lắm. Để muội dẫn tỷ đi.
Ái Nhược Lam mỉm cười, ánh mắt hướng ra bên ngoài:
-Khiến Lương tiểu thư đây phải thất vọng rồi. Tuy ta mới vào Dương phủ không lâu nhưng với cương vị là một Vương phi tương lai nên với ta Dương phủ cũng quá là quen thuộc rồi. Mọi ngóc ngách ở đây không có chỗ nào là ta chưa đi và không chỗ nào là ta không biết.
Lương Ly nghe vậy khẽ bật cười:
-Vương phi tương lai sao? Tỷ không sợ chức danh Vương phi tương lai của tỷ chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ bị thay bằng người khác sao?
Đôi lông mày khẽ nhướn lên, Ái Nhược Lam đáp:
-Người khác không phải là Lương tiểu thư đây sao?
-Hahaha! Tỷ thật biết đùa. Nhưng nếu thật sự muội trở thành Vương phi thì khi Lục ca ca tuyển thϊếp muội nhất định sẽ chọn tỷ. Như vậy vẫn hơn việc tỷ không chỉ không được làm Vương phi mà đến thân phận là thϊếp cũng không có.
Hạ Hạ nghe những lời nói vô sỉ của Lương Ly liền thấy khó chịu mà phản bác lại:
-Lương tiểu thư hình như có sự nhầm lẫn gì thì phải. Lương tiểu thư nghĩ Vương gia nhà ta là một người không coi trọng tình nghĩa đến vậy sao? Vương phi của Dương phủ chỉ có thể là Ái tiểu thư thôi không là Ái tiểu thư thì sẽ không là ai khác. Đây chính là những lời mà Vương gia đã nói.
Chỉ là một người hầu thôi mà dám lên mặt với con gái của đại tướng quân thật sự không thể chấp nhận được. Lương Ly tức giận đưa mắt nhìn Ái Nhược Lam:
-Ái tỷ, tỷ lại để cho một người hầu nói chuyện với muội bằng thái độ đó sao?
Khoé môi Ái Nhược Lam khẽ nhếch lên:
-Đây là Dương phủ, là nhà của ta, đây là phòng của ta, Hạ Hạ là người của ta và ta cho phép Hạ Hạ có quyền được lên tiếng. Nếu Lương tiểu thư thấy không thoải mái có thể nói lại với Dương Lục. Ta cũng thật sự muốn xem thử Dương Lục có cái gan trách phạt ta không và càng muốn xem chàng ấy có gan muốn thay Vương phi không.
Lương Ly dù trong lòng rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười:
-Tỷ à, tỷ như vậy là không được đâu. Chúng ta phải nghe theo Lục ca ca chứ ai lại để Lục ca ca phải nghe theo mình. Như vậy thì đâu còn phép tắc gì nữa.
-Nói vậy thì Lương muội đây không biết rồi. Ở Dương phủ ta chính là phép tắc. Nếu muội không tin ta có thể cho muội xem.
Dứt lời, Ái Nhược Lam bước đến bên cửa sổ, khẽ lắc chiếc chuông gió. Âm thanh của chiếc chuông vang lên, một âm thanh nghe thật dễ chịu.
Lương Ly cau mày không hiểu hành động của Ái Nhược Lam là gì liền thắc mắc:
-Tỷ đang làm gì vậy?
-Muội đừng sốt ruột. Bình tĩnh thôi.
Nói xong, Ái Nhược Lam ngồi xuống chiếc ghế, nâng tách trà lên thong thả thưởng thức.