Chương 1068: Thời khắc này, chúng ta đều ở đây

Chương 1068: Thời khắc này, chúng ta đều ở đây

Tinh Lạc Lạc giống như miếng keo dán, cứ như vậy chăm chú bám chặt lấy An Sinh không buông tay, ngay cả Tinh Uyên muốn mang khuê nữ về cũng không được. Tinh Uyên đã triệt để từ bỏ. Không thể làm gì khác hơn là chấp nhận việc khuê nữ bất cứ lúc nào cũng có thể bị tên tiểu tử An Sinh kia dụ dỗ đi mất.

Hác lão bản đứng ra giảng hòa nói: "Được rồi, được rồi, đừng chê cười An Sinh nữa, người ta còn thẹn thùng lắm!"

Trì Tư lại chăm chú cân nhắc, nói: "An Sinh cũng đến tuổi phải lấy vợ tuổi rồi."

Sống lưng An Sinh lập tức lạnh toát, vội vã nói: "Tạm thời ta còn chưa nghĩ đến chuyện này, không cần quá gấp.."

Lời còn chưa nói hết, Tinh Lạc Lạc trong lòng hắn đã trực tiếp oa một tiếng khóc lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, ngay lập tức dọa cho mọi người phải luống cuống tay chân.

"Ô ô ô, ta không muốn An ca ca cưới vợ, ta không muốn, ô ô ô, ta không muốn, Lạc Lạc muốn gả cho An ca ca!"

Nhất thời, mặt mũi Tinh Uyên trở nên xanh biếc, lời này là lời mà nữ hài tử nên nói à!

Có điều tất cả mọi người đều cười to, đám người chỉ cho đây là chuyện cười thôi, nhưng không một ai nhìn thấy, ánh mắt Tinh Lạc Lạc lóe lên một tia tình cảm hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của con bé, có điều, đây lại là một chuyện khác.

Sau khi cười đã một trận, tất nhiên là phải làm chuyện đứng đắn, tính toán, cũng gần đến thời điểm rồi. Tất cả mọi người chậm rãi thu lại tâm tình, ngẩng đầu lên, nhìn tượng thần trước mặt. Nghi thức vốn kéo dài rất lâu, nhưng dần dần, lại biến thành như hiện tại, mọi người chỉ lẳng lặng nhìn tượng thần, không một ai nói chuyện.

An Sinh cùng Tiếu Tiếu cũng nhìn tượng thần, bọn họ cũng đều biết trên tượng thần, chính là nơi cha mẹ đang nằm. Tám năm, hai đứa cũng đã lớn lên, thế nhưng ấn tượng với cha mẹ cũng không vì thế mà phai mờ đi, trái lại càng thêm sâu sắc.

Sắc mặt mỗi người đều vô cùng trang nghiêm, vào giờ phút này, trong lòng mỗi người đều đang hồi tưởng lại ký ức trước kia.

Người đầu tiên mở miệng, là Hác lão bản.

"Hàn Phỉ, ngẫm lại tám năm, ta lại cảm thấy chỉ như vừa mới hôm qua."

Vành mắt Hác lão bản đỏ lên.

Khôi Nam tiến lên, ôm lấy nàng, nói: "Đừng khóc."

Hác lão bản lau sạch nước mắt, nói: "Được, ta không khóc, hiếm lắm mới có một ngày mọi người tụ tập đông đủ như vậy, phải cao hứng mới đúng."

Trì tư tiến lên một bước, đón lấy Tinh Lạc Lạc từ trong lòng An Sinh, mang theo bé con đứng trước mặt tượng thần, nói: "Bệ hạ, ta mang theo Lạc Lạc tới thăm người, vốn là sớm nên dẫn con bé tới, thế nhưng thân thể Lạc Lạc không tốt, bệnh nặng một hồi, suýt nữa thì mất mạng, may mà có thể gắng gượng vượt qua, liền không thể làm gì khác hơn là đổi ngày. Lạc Lạc, phải nhớ kỹ, sau này nhất định phải coi nơi này là tín ngưỡng của con."

Tinh Lạc Lạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn tượng thần, ánh mắt tràn đầy vẻ chăm chú, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tinh Lạc Lạc trực tiếp quỳ xuống, vững vàng dập đầu.

Ánh mắt Trì Tư lập tức đỏ lên, ôm chặt lấy nữ nhi, nói: "Ngoan."

Tinh Uyên cũng tiến tới, ôn nhu an ủi: "Tốt tốt, đừng khóc."

Biên Dực đã không còn dáng vẻ luôn vui cười đùa giỡn như trước nữa, đã nhiều năm như vậy, tính tình của hắn cũng đã thay đổi, thêm vào hiện tại hắn cũng trở thành bố, tính tình không tốt lúc trước cũng đã thu lại.

Giờ khắc này, Biên Dực chăm chú nhìn tượng thần, đột nhiên nói: "A Linh, ngươi coi như là toại nguyện đi, rốt cục có thể đời đời kiếp kiếp bồi tiếp Hàn Phỉ, lần này, ai cũng không thể ngăn cản ngươi được nữa."

Hương Ngưng có chút khổ sở nhìn Biên Dực, nàng biết rõ, tất cả mọi người đều nhớ mãi không quên Hàn Phỉ, nhưng đối với Biên Dực mà nói, Tần Triệt mới là người quan trọng nhất, hai người họ đã từng mang sau lưng tất cả ủy thác cho đối phương.

Hương Ngưng ôm con đi lên trước, nói: "Biên Dực, chàng có ổn không?"

Biên Dực cười cười, nói: "Sao lại không ổn chứ? Ta rất khỏe, có vợ có con, sao lại không ổn được, ngược lại là tên kia, bỏ lại tất cả mọi thứ, cùng người mình yêu đồng sinh cộng tử."

Rõ ràng là lời nói oán giận, thế nhưng ai cũng nghe ra bên trong lại mang theo vô tận bi thương.

Trong thần điện, đột nhiên có rất nhiều người đi tới. Chín quân, tên mập, Miểu Miểu, Thường Đức, Độ Tái, Độ Bạc Thân, còn có rất rất nhiều người, họ đều là những người đã từng thân cận cùng Hàn Phỉ, người nọ nối tiếp người kia tiến vào, vẻ mặt mang theo nụ cười, còn cả một chút kính ngưỡng.

Những người còn lại cũng dần trấn định lại, nhìn đám đông tiến vào Thần Điện, đều là những gương mặt họ quen thuộc, có những chiến hữu đã từng sóng vai chiến đấu với họ. Thần điện vốn trống rỗng đột nhiên trở nên đông đúc, song lại không hề hỗn loạn, toàn bộ mọi người đều đứng rất chỉnh tề, dựa theo trình tự dừng lại vị trí của mình, ngẩng đầu, nhìn tượng thần. Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện bọn họ đang đứng theo trận hình mà năm đó Hàn Phỉ tự mình sắp xếp, vô cùng trang nghiêm chỉnh tề. Ngay cả nhóm khô lâu Khôi Chính quân cũng leo ra, bận bịu chạy tới, còn thỉnh thoảng không cẩn thận đυ.ng phải người khác đổ thành từng khối từng khối xương rơi trên mặt đất.

Mọi người cũng không biết sao những người này lại đột nhiên lại đây, thế nhưng cũng không có ai mở miệng hỏi, chỉ cùng nhau im lặng chìm đắm vào bầu không khí trang nghiêm này, tựa hồ tràng cảnh chỉnh tề từ tám năm trước lại được tái hiện.

Trì Tư đột nhiên mở miệng, dõng dạc nói: "Các tướng lĩnh nghe lệnh! Quỳ xuống!"

"Đông!"

Thanh âm nặng nề vang lên trong thần điện. Đều nhịp. Tất cả mọi người đều quỳ một chân xuống, tay phải nắm chặt chống lên ngực trái, cúi đầu. Đây là nghi thức của họ, là vinh diệu thuộc về họ.

"Chín quân Cừu Long quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Khôi Chính quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Phó Hưng Thịnh quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Hạ Hầu quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Cảnh Thiên quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Man Bang quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Ngu Tường quân! Toàn quân có mặt!"

"Chín quân Thủy Vân quân! Toàn quân có mặt!"

Trì Tư đột nhiên đứng thẳng người, hô lớn: "Mạt tướng Côn Bằng thuộc Tứ Thần vệ, có mặt!"

Đùng, Trì Tư quỳ một chân xuống.

Tinh Uyên nhìn tượng thần, trầm giọng nói: "Mạt tướng Thanh Nguyên thuộc Tứ Thần vệ, có mặt!"

Hắn trực tiếp quỳ xuống.

Mà đúng lúc này, một thanh âm, từ cửa thần điện truyền đến.

"Mạt tướng Vân Hỏa thuộc Tứ Thần vê, có mặt."

Tầm mắt mọi người nhìn sang, chỉ thấy phía ngược ánh sáng, một bóng người đứng ở nơi đó, quen thuộc vô cùng.

Bách Lý Mân Tu mặc một thân áo trắng, từng bước một đi tới, mà dung mạo cũng từ từ rõ ràng, trừ có chút gầy gò, còn lại vẫn không khác gì trong ký ức của mọi người.

Trì Tư cũng Tinh Uyên cũng hơi thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều đặt trên người hắn, cuối cùng, Bách Lý Mân Tu đứng lại, cũng một gối xuống, nắm tay chống lên ngực. Thời khắc này, dường như xuyên qua ngàn năm, quá khứ cùng hiện tiện giống như đang chồng khít lên nhau.

Trì Tư khàn giọng nói: "Vân Hỏa, ngươi cũng tới.."

Bách Lý Mân Tu không trả lời, hắn chỉ cúi đầu, vành mắt đã sớm đỏ lên.

Thời khắc này, tất cả mọi người đều cúi đầu chỉnh tề, ai cũng có mặt ở đây.